Tịch Thần Hạn chậm rãi quay đầu lại nhìn Vũ Tiểu Kiều đứng ở phía sau, đôi mắt trong trẻo của cô đang chờ mong nhìn anh.
Tịch Thần Hạn rất rõ ràng, Vũ Tiểu Kiều đang chờ anh nói một câu anh đã yêu cô như những gì cô đang nghĩ.
Nhưng...
Tình yêu?
Chính xác thì nó là gì?
Một khi nói ra có phải là cách xa nhau không xa không?
Anh không muốn điều đó.
Cô gái nhỏ này làm cho anh có cảm giác thuộc về gia đình, cảm nhận được cảm giác an toàn và kiên định, anh không muốn cô rời khỏi anh.
"Bà nội đang chờ anh, anh qua đó trước, có chuyện muốn nói thì đợi tối muộn đi."
Cô muốn đuổi theo hỏi cho rõ nhưng anh hết lần này tới lần khác trốn tránh không chịu trả lời.
Anh đẩy cửa đi ra ngoài để lại một mình Vũ Tiểu Kiều đang ngồi suy nghĩ miên man.
Vũ Tiểu Kiều không biết bà cụ Tịch tìm Tịch Thần Hạn nói cái gì mà sau khi Tịch Thần Hạn từ phòng bà cụ Tịch đi ra liền vội vàng rời đi.
Vũ Tiểu Kiều không biết, Tịch Thần Hạn nói "muộn một chút" là khi nào.
Đợi đến buổi tối, Tịch Thần Hạn cũng không ghé về nữa, cô ngồi trong phòng bà cụ Tịch một hồi, cùng bà cụ Tịch nói hai câu rồi trở về phòng sớm ngủ.
Ngày hôm sau Tịch Thần Hạn có tới thăm bà cụ Tịch, cũng không nói chuyện nhiều với Vũ Tiểu Kiều, chỉ nói cho cô biết cứ an tâm ở chỗ này rồi nhanh chóng rời đi.
Vũ Tiểu Kiều có chút thất vọng.
Xem ra Tịch Thần Hạn đã quên cho cô một đáp án rồi.
Cảm giác bị bỏ quên này khiến cô rất bối rối.
Tưởng chừng như mình chính là một món trang trí, không được thể hiện cảm xúc vui buồn, không được nói bất kỳ lời nào, không có bất kỳ cảm xúc nào, tùy ý anh bày ra là được rồi.
Cô ghét cảm giác này nhưng không biết làm thế nào để đấu tranh.
Bởi vì lùi bước là do cô lựa chọn, cuối cùng ngay cả một câu nói cũng không có, cứ như vậy bị bỏ qua.
Cô cũng không muốn so đo nhưng trong lòng cuối cùng vẫn giống như có một cái nút thắt, như thế nào cũng không mở được.
Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy gương mặt khoe khoang của Vũ Phi Phi cô liền hận không thể rời khỏi nơi này, tránh xa những người này sớm hơn một chút.
"Chị, cho dù chị là cô chủ của nhà này danh chính ngôn thuận hay không thì kể từ khi chị tới, tất cả mọi người đều vây quanh chi. Em cũng thấy tuy chị không có gì chắc chắn nhưng cũng được đãi ngộ như cô chủ nhà họ Tịch đó."
Vũ Tiểu Kiều chậm lại từ trên cầu thang đi xuống. Người giúp việc thấy cô, vội vàng cung kính lui sang hai bên.
"Cô là hâm mộ hay là đố kỵ tôi?" Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều mát mẻ, lạnh như sương giá.
Vũ Phi Phi vẫn luôn cảm thấy Vũ Tiểu Kiều không có bất kỳ tính công kích nào, nhưng ánh mắt Của Vũ Tiểu Kiều khiến trong lòng cô ta phát lạnh, thậm chí còn dâng lên một tia sợ hãi.
Cô ta chưa bao giờ thấy ánh mắt Tiểu Kiều như vậy.
Vũ Phi Phi cười nói. "Làm sao em lại có thể ghen tị với chị gái mình chứ? Đương nhiên là hâm mộ và vui mừng thay chị rồi. Chị có vinh quang ngày hôm nay thì nhà họ Vũ chúng ta cũng được ké không ít hào quang rồi."
"Cô không phải vẫn luôn cảm thấy vị trí hiện tại của tôi lẽ ra là của cô đó chứ? Hôm nay có thể nghe cô nói những lời này, tôi quả thực rất ngạc nhiên.”
Vũ Phi Phi tức giận đến mức ngực nghẹn ngào nhưng vẫn mỉm cười thản nhiên, thanh âm nhẹ nhàng nói:
"Chị, đó đều là chuyện lúc trước, sao chị vẫn còn so đo với em. Không ngờ chị lại thù lâu như vậy! ”
"Không phải tôi thù mà là có người một mực chạy tới không ngừng nỗ lực thực hiện mục đích, ở sau lưng tôi làm ra bao nhiêu việc xấu." Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều lại lạnh thêm một phần, thanh âm trầm thấp u ám.
Vũ Phi Phi không tự nhiên kéo khóe môi nói: "Làm ra việc xấu gì? Có phải chị hơi nghi ngờ về em không?”
"Những điều cô làm đừng nghĩ rằng tôi không biết! Tuy nhiên tôi hy vọng cô có thể hiểu, đừng náo loạn đến cuối cùng. Nếu không ngay cả một chút tình cảm chị em cũng không có nữa đâu.”
Vũ Phi Phi nhìn thấy đáy mắt Vũ Tiểu Kiều lạnh lẽo, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy giật mình.
Vũ Tiểu Kiều bây giờ và trước kia thật sự không giống nhau.
Bây giờ Vũ Tiểu Kiều trở nên rất lạnh lùng, cho dù cười cũng lạnh đến mức không có nhiệt độ.
Không phải trước đây cô luôn mặc cho người khác muốn làm sao thì làm, yếu đuối tới mức bị bắt nạt hay sao?
Vũ Tiểu Kiều không còn nhìn Vũ Phi Phi nữa mà nhanh chóng lách người tránh sang một bên. Cô muốn ra ngoài đi dạo.
Mấy ngày gần đây cô vẫn luôn buồn bực ở trong nhà cũ, trong đầu một mảnh hỗn độn khiến suy nghĩ cũng rất loạn.
Ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu xuống hoa cỏ trong vườn, khung cảnh này rất thích hợp để đi dạo xung quanh.
Dương Tuyết Như đang uống trà trong vườn hoa, thấy Vũ Tiểu Kiều ngồi trên băng ghế xa liền buông chén trà trong tay xuống.
Người giúp việc đi theo Dương Tuyết Như, trong tay cầm ô để che chắn ánh nắng cho Dương Tuyết Như.
Dương Tuyết Như đi tới phía sau Vũ Tiểu Kiều, nhìn Vũ Tiểu Kiều đang tắm dưới ánh mặt trời không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Tuổi trẻ đúng là tốt, không cần chống nắng hay che đậy gì. Lúc nào có thể tùy ý phơi nắng."
Vũ Tiểu Kiều chậm rãi ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Dương Tuyết Như.
Dương Tuyết Như luôn không thích cô, điều này thì ai cũng biết.
Người giúp việc trong nhà cũng biết, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của họ rất căng thẳng.
Nếu không phải có bà cụ Tích ở giữa hài hòa điều tiết thì Dương Tuyết Như sớm đã đuổi Vũ Tiểu Kiều ra khỏi nhà rồi.
"Mẹ."
Vũ Tiểu Kiều đứng lên nói: "Làn da của mẹ cũng tốt như vậy, cũng không cần sợ ánh nắng đâu.”
Dương Tuyết Như khẽ cười một chút rồi nói: "Không được. Trước khi khi còn trẻ mẹ cũng cảm thấy rằng chỉ cần dựa vào một khuôn mặt, một cơ thể đẹp thì có thể có được tất cả những gì mình muốn.”
"Nhưng sau đó mẹ cũng hiểu ra, chủ yếu vẫn phải là..." Ngón tay Dương Tuyết Như chỉ lên đầu mình một chút: "Đầu óc. ”
"Không có đầu óc mà chỉ có vẻ bề ngoài thì chung quy cũng chỉ là một bộ vỏ rỗng vô dụng mà thôi."
Vũ Tiểu Kiều cười nhạt: "Con có chút ngu ngốc, không thể hiểu được lời mẹ nói. ”
"Vì vậy mới nói con không có đầu óc đấy!" Đáy mắt Dương Tuyết Như hiện lên một tia không vui.
Vũ Tiểu Kiều vẫn duy trì nụ cười như trước: "Thần Hạn nói con không cần đầu óc, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy là được rồi.”
"Con cũng không cần đi ra ngoài liều mạng cái gì sự nghiệp, càng không có dã tâm gì, cũng không muốn lấy được thứ không thuộc về mình nên đương nhiên cũng không cần dùng tới đầu óc."
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều dừng một chút rồi nói tiếp.
"Người có đầu óc thường có hai loại, thứ nhất là sáng tạo và làm giàu, thứ hai là kẻ cướp bóc gian trá, không biết đầu óc mẹ thuộc loại nào?"
Sắc mặt Dương Tuyết Như lúc này thay đổi, ánh mắt cũng trở nên bén nhọn hơn.
"Ý con là sao?"
Vũ Tiểu Kiều khẽ cười, nói: "Không có ý gì, con có ý gì chắc mẹ cũng phải hiểu chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!