Đường Khải Hiên dẫn An Tử Dụ đến bệnh viện.
Trước cửa sản phụ khoa, An Tử Dụ nhìn thấy Thẩm Tinh Châu, cũng nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh Tinh Châu...
Chính là Tiết Tinh Ngữ.
Sắc mặt An Tử Dụ nhất thời trắng bệch, hoảng sợ không thôi nhìn Thẩm Tinh Châu cùng Tiết Tinh Ngữ.
Thẩm Tinh Châu nhìn thấy An Tử Dụ, trong con ngươi đen nhánh của anh ta hiện lên một tia kinh hoảng nhưng lập tức dần dần trở nên lạnh nhạt.
Thẩm Tinh Châu nhìn về phía Đường Khải Hiên phía sau An Tử Dụ, ánh mắt trở nên càng ngày càng tối tăm.
Lập tức trên mặt Thẩm Tinh Châu nổi lên một tia khinh thường cùng ngạo mạn, không còn cảm thấy có chút áy náy nào nữa.
Tiết Tinh Ngữ ở trong giới này lăn lộn nhiều năm như vậy cũng là người biết quan sát nhất.
Cô ta thấy Thẩm Tinh Châu không sợ hãi liền hào phóng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Thẩm Tinh Châu.
Tiết Tinh Ngữ biết tuy An Tử Dụ là vợ của Thẩm Tinh Châu nhưng giữa vợ chồng bọn họ không có một chút tình cảm nào cả, cũng không có cuộc sống vợ chồng hòa hợp như bao người khác.
Họ đã kết hôn trong hơn hai tháng chỉ để duy trì một cuộc hôn nhân giả tạo.
Hôn nhân như vậy chung quy cũng sẽ không thể đi đến cuối cùng, hiện tại chỉ cần một ngọn lửa cũng có thể đem mảnh vỡ còn sót lại hoàn toàn thiêu đốt hết.
Tiết Tinh Ngữ hiện tại chính là ngọn lửa đó.
Hơn nữa còn là một đốm lửa nghiệp chướng không cách nào dập tắt được.
An Tử Dụ nhìn bọn họ thân mật không chút kiêng dè, khi thế trên người thoáng mạnh mẽ lên, liên tục lui về phía sau hai bước.
Thẩm Tinh Châu thấy An Tử Dụ rung động như vậy, trong lòng cuối cùng cũng có được một tia khoái cảm trả thù.
Anh ta đứng trước mặt An Tử Dụ, ôm lấy eo thon nhỏ của Tiết Tinh Ngữ.
"Cô thật đúng là thần thông quảng đại, nơi này mà cũng có thể tìm được." Thẩm Tinh Châu khẩu khí khinh bỉ nói.
An Tử Dụ nhìn bọn họ, thở ra từng đợt khí lạnh, không thể nói nên lời.
"Tinh Ngữ mang thai, tôi dẫn cô ấy đến kiểm tra." Thẩm Tinh Châu đặc biệt hào phóng thừa nhận.
An Tử Dụ cả người run rẩy, thanh âm cũng trở nên vỡ tan.
Ánh mắt Thẩm Tinh Châu tối tăm.
Tiết Tinh Ngữ không cao hứng, đang muốn quay lưng lại với An Tử Dụ liền bị Thẩm Tinh Châu ngăn cản.
"Được rồi! Tôi cũng không làm phiền hai người nữa. "Thẩm Tinh Châu nhìn Đường Khải Hiên rồi mang theo Tiết Tinh Ngữ đi lướt qua người An Tử Dụ.
Đường Khải Hiên đã tức giận đến sắc mặt căng thẳng, rất muốn xông lên cho Thẩm Tinh Châu một quyền.
Nhưng An Tử Dụ không nói gì, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào, người ngoài như anh ta cũng không nên can thiệp vào quá nhiều.
Nhưng khi Đường Khải Hiên nhìn thấy nước mắt trong mắt An Tử Dụ lặng lẽ rơi ra, tất cả do dự cùng với điểm mấu chốt muốn kiềm chế trong nháy mắt liền sụp đổ.
Đường Khải Hiên bước nhanh về phía Thẩm Tinh Châu.
Nắm đấm của Đường Khải Hiên trực tiếp vung qua, đánh Thẩm Tinh Châu ngã xuống đất.
"A." Tiết Tinh Ngữ sợ tới mức thét chói tai.
Xung quanh bệnh viện cũng vang lên một trận ầm ĩ.
Trong lòng nhân viên y tế, Đường Khải Hiên từ trước đến nay luôn lịch sự, ôn nhuận như ngọc, anh ta chính là một bác sĩ tốt.
Bây giờ lại ở trước mắt mọi người trực tiếp ra tay đánh người, lại còn đánh chồng của An Tử Dụ ngã xuống.
Thẩm Tinh Châu bị đánh đến trước mắt biến thành một mảnh đen.
Anh ta nhắm mắt chậm lại một lát mới dần dần khôi phục được tinh thần.
Tiết Tinh Ngữ vội vàng ngồi xổm xuống đỡ Thẩm Tinh Châu, trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Khải Hiên đang hiên ngang đứng đó.
"Anh dựa vào cái gì đánh người?"
“Nhìn anh ta không thuận mắt thì đánh thôi!” Giọng điệu bá đạo làm cho người ta không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tiết Tinh Ngữ lúc này không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt Thẩm Tinh Châu: "Tinh Châu, anh có đau không? Anh có bị thương ở đâu không?”
Thẩm Tinh Châu lau vết máu tràn ra từ khóe môi, ánh mắt hung hăng nhìn Đường Khải Hiên.
Mồ hôi lạnh của những người xung quanh trong nháy mắt đã ướt ra từng mảng.
Dù sao trong tâm trí của họ cho dù là bảo vệ An Tử Dụ, thì cũng phải chú ý tới thân phận chứ?
Người ta bây giờ vẫn là quan hệ vợ chồng, vẫn chưa có ly hôn, anh ta làm như vậy thật sự quá không thích hợp.
An Tử Dụ đã bị dọa tới mức ngây ngốc, cô ấy trợn mắt nhìn một màn hỗn độn trước mặt.
Thẩm Tinh Châu chậm rãi đứng lên, còn chưa đứng vững Đường Khải Hiên lại dùng một quyền đánh Thẩm Tinh Châu ngã xuống đất lần nữa.
"A."
Tiết Tinh Ngữ sợ tới mức lại thét chói tai, vội vàng bảo vệ ở trước người Thẩm Tinh Châu.
“Sao anh lại đánh người?”
“Đó là những gì anh ta xứng đáng phải nhận.” Đường Khải Hiên ngoan độc nói.
An Tử Dụ cũng lo lắng sự tình ầm ĩ quá lớn.
Dù sao cũng có nhiều người vây quanh như vậy, sự tình truyền ra ngoài cuối cùng người mất mặt vẫn là cô ấy mà thôi.
"Được rồi, đừng đánh nữa. Chuyện của chúng tôi, để chúng tôi về nhà xử lý." An Tử Dụ đi tới đứng trước mặt Thẩm Tinh Châu.
Đáy mắt Đường Khải Hiên dâng lên một chút tức giận.
Cô gái này vậy mà vẫn còn bênh vực Thẩm Tinh Châu, thật sự là không biết tốt xấu gì.
An Tử Dụ hiện tại có chút không nói nên lời, dù sao chuyện này quả thật không có quan hệ gì với Đường Khải Hiên.
Huống hồ giữa bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải, hiện tại tốt nhất chỉ có thể xem như quen biết rồi sau đó lại không liên lạc với nhau như những người xa lạ.
Anh ta lấy tư cách gì mà đánh Thẩm Tinh Châu?
"Chúng tôi sẽ trở về nhà nói chuyện." Nói xong câu này An Tử Dụ trực tiếp xoay người chạy ra ngoài.
Cô ấy không nên đứng ở chỗ này để hứng chịu những ánh mắt mọi người thăm dò đánh giá, điều đó làm cho cả người cô ấy cảm thấy không thoải mái.
Đường Khải Hiên thấy An Tử Dụ lại chạy trốn, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Người phụ nữ này chỉ biết chạy trốn khỏi thực tế ư?
Những người xem xung quanh bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Đường Khải Hiên lạnh lùng nhìn mấy người đó: “Chuyện hôm nay đừng ai mang đi nói lung tung!”
Mọi người sợ tới mức im lặng như ngồi thiền, vội vàng bưng khuôn mặt xám xịt nhanh chóng rời đi.
Tiết Tinh Ngữ đỡ Thẩm Tinh Châu đứng lên.
"Có chuyện gì với anh vậy?" Thẩm Tinh Châu giận dữ chất vấn Đường Khải Hiên.
"Nếu như anh thích cô ta, vì sao lúc trước không cưới cô ta chứ? Tại sao lại nhường cô ta cho tôi! Nếu không thích thì việc giữa vợ chồng chúng tôi, anh lấy tư cách gì nhúng tay vào? ”
Sắc mặt Đường Khải Hiên trầm xuống.
Anh ta thế nào cũng không đến lượt Thẩm Tinh Châu chất vấn giáo huấn.
"Nếu đã cưới cô ấy thì anh phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng! Nếu như không làm được, lúc trước anh dựa vào cái gì mà cưới cô ấy.”
"Ồ, phải không? Trách nhiệm của người chồng? Anh hỏi cô ấy xem tôi có phải là chồng cô ấy không? Chúng ta đã làm những gì? Ngoài một giấy chứng nhận, thì những thứ khác chúng tôi chưa bao giờ trải qua cùng nhau.”
Thẩm Tinh Châu buồn cười xoa vết đau đớn trên mặt: "Là cô ấy không chịu ly hôn, đừng đổ lỗi cho tôi! ”
"Là chính miệng cô ấy nói với tôi chỉ cần không ly hôn thì mặc kệ tôi làm cái gì cô ấy cũng không có ý kiến"
“Nếu đã nói không có ý kiến, vậy giờ hay người đang làm cái gì đây?” Thẩm Tinh Châu gầm nhẹ một tiếng.
Sắc mặt Đường Khải Hiên giờ phút này đen như than.
Tiết Tinh Ngữ lo lắng Đường Khải Hiên lại tiếp tục đánh người, vội vàng đứng trước mặt Thẩm Tinh Châu để ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!