"An Tử Dụ, em đang nói cái gì giống ai?" Thanh âm Đường Khải Hiên đã lạnh xuống.
An Tử Dụ vẫn cười với anh ta như trước: "Giống như Đường Đường! Đường Đường đáng yêu lắm, bộ dáng tức giận giống hệt khuôn mặt anh bây giờ, khi tức giận mặt cũng đen như vậy..."
"Chỉ tiếc về sau nó bị bệnh chết... Tôi đã khóc trong một thời gian dài.”
"Thú cưng cô nuôi đều từ từ mà chết, có phải cô không thích hợp nuôi thú cưng không?" Đường Khải Hiên tức giận nói.
Ánh mắt An Tử Dụ dần dần cúi xuống, cô ấy buông Đường Khải Hiên ra, nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt.
"Đúng! Tất cả đều rời bỏ tôi... Một hai người, đều đang cách xa tôi..."
"Dường như tôi đã định trước sự cô đơn rồi." Cô ấy bưng ly lên và tiếp tục uống. Đường Khải Hiên tức giận trừng mắt nhìn cô ấy một cái.
"Quả thật nhất định phải cô độc."
Hốc mắt An Tử Dụ nhất thời đỏ lên, lớn tiếng kêu: "Anh đang nói cái gì vậy! Tôi không cô đơn! Tôi có Tiểu Kiều, tôi có rượu... Tôi dựa vào cái gì mà phải cô đơn!”
Vũ Tiểu Kiều nhìn Đường Khải Hiên, lại nhìn An Tử Dụ, cô đặt một ly nước bên tay An Tử Dụ, nhỏ giọng nói.
"Vẫn nên uống chén này đi."
Hình như An Tử Dụ có thể phân biệt được ly nào là nước ly nào là rượu, căn bản không thèm để ý đến ly nước mà Vũ Tiểu Kiều trộn vào.
An Tử Dụ bưng ly rượu nhẹ nhàng lắc lắc một chút, lại từ phẫn nộ vừa rồi nổi giận, biến thành bộ dáng chim nhỏ dựa vào người.
"Đường Đường, kỳ thật ta cũng hiểu, đều là ta tự tìm, ta ai cũng không oán, ai cũng không hận."
Đường Khải Hiên rất không thích cái tên Đường Đường, sắc mặt đã trở nên xanh tái.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy ánh mắt bi thương của An Tử Dụ lộ ra, đáy lòng có chút không chịu nổi.
An Tử Dụ bỗng nhiên cười to, cười xong nước mắt liền chảy ra.
Vũ Tiểu Kiều hoảng hốt vội vàng đưa khăn giấy.
"An An, sao cô lại khóc?"
"Tôi không khóc, tôi cao hứng quá thôi." An Tử Dụ dùng khăn giấy lau sạch góc mắt.
"Chúng ta sẽ không uống nữa, được chứ?" Tôi đưa cô về..." Vũ Tiểu Kiều ôm lấy An Tử Dụ, đau lòng không thôi.
"Nếu cô cảm thấy không hạnh phúc thì hãy ly hôn! Đừng tự tra tấn mình như thế này nữa.”
Đôi mắt đẹp của An Tử Dụ bỗng nhiên trừng lên: "Ai nói tôi không vui! Bây giờ tôi rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc!
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy cảm xúc của An Tử Dụ lặp đi lặp lại như vậy, trong lòng thật sự rất lo lắng.
Cô nhìn về phía Đường Khải Hiên mà dùng ánh mắt hỏi Đường Khải Hiên, An Tử Dụ rốt cuộc làm sao vậy.
Ánh mắt Đường Khải Hiên tối lại một chút, lắc đầu không chịu nói.
An Tử Dụ thấy bình rượu trống rỗng, liền bưng lên một ly rượu trước mặt Đường Khải Hiên, uống một ngụm.
Một ly rượu này cô ấy không nghĩ nó nặng như vậy, sặc đến cổ họng cô ấy cũng cảm thấy đau đớn. An Tử Dụ ho khan mãnh liệt, nước mắt theo mấy tiếng ho khan cũng chảy đầy mặt.
Đường Khải Hiên nhìn cô ho khan, nước mắt không ngừng rơi xuống, tuy rằng chật vật đến cực điểm nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng yêu thương.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng giúp vỗ lưng An Tử Dụ: "Không sao chứ? Rượu sao có thể uống như thế này, hãy cẩn thận với cơ thể của cô đó. ”
"Tôi, không có sao, không cần lo lắng, thật sự không sao... Tôi không sao..." An Tử Dụ cố gắng nói rồi đẩy tay Vũ Tiểu Kiều ra.
Lúc này An Tử Dụ thật sự say đã bắt đầu nói mấy từ vô nghĩa, ngồi cũng ngồi không vững chỉ có thể nằm trên quầy bar.
"Kỳ thật tôi thật sự hối hận không thôi, nhưng tôi không có cách nào... Tôi cũng là một người tự cao, tôi cũng có phẩm giá của riêng mình, tôi không muốn tự mình đánh vào mặt mình.”
"Tôi vừa mới kết hôn đã ly dị, tôi sẽ bị người ta trêu chọc... Tôi không muốn như vậy..."
"Tôi giống như bị người đời đùa giỡn, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy..."
"An An, cô đừng khóc, cô khóc nữa thì tôi cũng khóc theo cô đó." Vũ Tiểu Kiều đau lòng nắm tay An Tử Dụ.
An Tử Dụ nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, bỗng nhiên khóc nức nở.
"Hu hu hu.."
"An An!"
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy An Tử Dụ, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Đường Khải Hiên thấy hai cô gái đều khóc cũng có chút không biết làm sao.
Những người uống rượu xung quanh đều nhìn về phía họ, suy đoán có phải Đường Khải Hiên làm tổn thương trái tim con gái nhà người ta hay không.
Đường Khải Hiên vội vàng ôm lấy An Tử Dụ.
"Được rồi, đừng khóc nữa."
An Tử Dụ lau nước mắt khóe mắt, một chiếc khăn tay màu lam nhạt đưa tới.
Đó là khăn tay Đường Khải Hiên.
An Tử Dụ muốn cự tuyệt nhưng nhìn thấy sự bá đạo không cho phép từ chối cự trong đáy mắt Đường Khải Hiên, cô ấy lại chậm rãi nhận lấy.
An Tử Dụ muốn đẩy Đường Khải Hiên ra nhưng vòng tay của anh ta thật sự quá chặt chẽ.
Nếu anh ta không buông cô ấy ra thì An Tử Dụ cũng không khách khí, trực tiếp dùng đầu đập vào đầu anh ta.
Khóe mắt Đường Khải Hiên bị đau, tâm tình có chút lộn xộn.
An Tử Dụ lắc lư có chút đứng không vững, may mà Đường Khải Hiên ôm cô ấy rất có khí lực.
Những người xung quanh thấy người phụ nữ không còn khóc nữa liền mỉm cười.
Cặp đôi trẻ tuổi cãi nhau chính là như vậy, một cái ôm liền có thể hóa giải hiềm khích.
Vũ Tiểu Kiều bây giờ cũng bị An Tửn Dụ hoàn toàn đánh bại.
"Được rồi, đưa cô về trước nhé."
"Tôi không về!" An Tử Dụ lại lắc lư một chút muốn đẩy tay mạnh mẽ của Đường Khải Hiên ra nhưng lại bị Đường Khải Hiên ôm lấy.
Vũ Tiểu Kiều bị cảnh này làm cho choáng váng.
Nhưng Đường Khải Hiên đã ôm An Tử Dụ bước ra khỏi quán bar!
Đợi đến khi Vũ Tiểu Kiều đuổi theo thì Đường Khải Hiên đã mang theo An Tử Dụ lên xe.
Vũ Tiểu Kiều muốn đuổi theo nhưng Đường Khải Hiên đã lái xe đi không thấy bóng người rồi.
Vũ Tiểu Kiều rất lo lắng, vội vàng lên xe của tài xế nhà họ Tịch đuổi theo Đường Khải Hiên.
Bọn họ ai cũng không để ý tới một phóng viên đang cầm máy ảnh, nhìn chiến lợi phẩm trong máy ảnh, ảnh của An Tử Dụ và Đường Khải Hiên làm anh ta cười đến vô cùng đắc ý...
......
Tịch Thần Hạn trở về nhà cũ của Tịch gia, đi đến phòng Vũ Tiểu Kiều.
Anh đẩy cửa đi vào, lập tức hơi sửng sốt.
Nhìn thấy căn phòng trống rỗng có chút tức giận.
Chăn gối trên giường được xếp chồng lên nhau gọn gàng, anh tìm khắp căn phòng cũng không thấy bóng dáng Vũ Tiểu Kiều.
Người phụ nữ kia lại không nói một lời mà chạy đi đâu?
Anh nhìn thoáng qua thời gian, đã nửa đêm hơn mười hai giờ mà còn không trở về!
Tịch Thần Hạn xoay người xuống lầu, nhìn thấy người giúp việc liền hỏi.
"Cô chủ đâu?"
Người giúp việc thấy sắc mặt Tịch Thần Hạn rất không tốt, sợ tới mức thanh âm đè xuống rất thấp.
"Cô chủ... Nhận điện thoại liền vội vàng đi ra ngoài, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu.”
Sắc mặt Tịch Thần Hạn càng thêm đen lại.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Vũ Tiểu Kiều, điện thoại đổ chuông hồi lâu thì đầu bên kia mới nghe máy.
"Em đang ở đâu? Quay về nhà ngay.”
Vũ Tiểu Kiều thấy giọng điệu của anh rất không tốt, trong lòng cũng vo cùng sốt ruột.
"Em đi tìm Tử Dụ, tối nay không trở về."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!