“An An, cậu nói cái gì cơ?”
Vũ Tiểu Kiều giật mình nhìn An Tử Dụ trước mặt, đôi mắt An Tử Dụ thâm quầng, hiển nhiên là đã một đêm không ngủ.
“Hiện giờ tới đang cần tiền gấp.” An Tử Dụ phiền muộn đến nỗi một đêm không ngủ, sáng sớm đã hẹn gặp Vũ Tiểu Kiều ở phòng ăn sáng.
“Ba mươi tỷ đó! Cậu bảo tớ lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy chứ.” Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên nghĩ tới Tịch Thần Hạn.
“Tuy rằng...” Vũ Tiểu Kiều cúi đầu: “Nếu tớ nói với anh ấy, chắc anh ấy có thể cho tớ, nhưng... cậu cũng biết rồi đấy, hiện giờ quan hệ của tớ với anh ấy thực sự không tốt, tớ không muốn nói chuyện với anh ấy.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy ánh mắt gần như tuyệt vọng của An Tử Dụ, lập tức mềm lòng.
“Rồi rồi rồi! Tớ đi vay tiền giúp cậu! Nhưng cậu phải nói cho tớ biết, cậu cần nhiều tiền, còn cần gấp như vậy để làm cái gì?” Vũ Tiểu Kiều đẩy một ly sữa bò đến trước mặt An Tử Dụ.
Hôm trước An Tử Dụ uống nhiều quá, Vũ Tiểu Kiều bị Tịch Thần Hạn ra lệnh cưỡng chế về nhà, hai ngày bọn họ cũng chưa gặp mặt.
An Tử Dụ khó xử, nói không ra lời.
“Tớ nói này, rốt cuộc cậu bị làm sao đấy? Nói chuyện với tớ mà còn ngượng ngùng như vậy nữa hả? Cho cậu năm phút, nói rõ ràng đi.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Ha hả, một giây là đủ rồi.”
“Được, nói đi!”
“Cần dùng tiền gấp.”
“...”
Vũ Tiểu Kiều cho An Tử Dụ một ánh mắt xem thường: “Việc gì mà cần dùng gấp?”
“Thì là có việc cần dùng gấp!”
“Đây là lần đầu tiên cậu mở miệng vay tiền với tớ, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.” Vũ Tiểu Kiều lập tức trừng lớn hai mắt: “Có phải Thẩm Tinh Châu đã xảy ra chuyện gì không?”
“Có phải hay các cậu cãi nhau muốn ly hôn, anh ta đòi cậu bồi thường không?”
An Tử Dụ thất bại mà nhìn chằm chằm ly sữa bò trước mặt.
Vũ Tiểu Kiều đoán đúng là tiền bồi thường, nhưng không phải bồi thường cho Thẩm Tinh Châu.
Mà là bồi thường cho tên khốn Đường Khải Hiên kia!
Vũ Tiểu Kiều thấy An Tử Dụ ngơ ngẩn, liền duỗi tay nâng mũi cô.
“Nói ngay! Rốt cuộc là gần đây cậu làm sao vậy? Có chuyện gì cũng không chịu nói với tớ.”
An Tử Dụ đẩy tay Vũ Tiểu Kiều ra: “Tớ thật sự không sao cả. Tớ rất ổn!”
“Vẫn còn gạt tớ!” Vũ Tiểu Kiều lo lắng gần chết, nhưng An Tử Dụ cứ không chịu nói.
“Là vì chuyện Thẩm Tinh Châu có người phụ nữ ở bên ngoài sao?”
An Tử Dụ cười như không sao cả, nhưng vẫn không thể che lấp được sự đau khổ nơi khóe mắt và đuôi lông mày.
Cô khuấy ly sữa bò, buông ống hút xuống.
“Anh ta có người phụ nữ khác là chuyện của anh ta, không có bất cứ liên quan gì đến tớ.”
Vũ Tiểu Kiều thấy An Tử Dụ không chịu nói, cũng không tiện hỏi nhiều nữa.
Dù sao cũng là chuyện đau buồn của An Tử Dụ, hà tất gì cô phải đi bóc vết sẹo của An Tử Dụ chứ?
“Được rồi, tớ sẽ cố gắng vay tiền cho cậu.”
“Tiểu Kiều, cảm ơn cậu.” An Tử Dụ nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều.
“Tớ biết cậu rất khó xử, nhưng hiện giờ tớ chỉ có thể tìm người, chỉ có cậu thôi.”
“Đừng nói mấy câu kiểu này với tớ.”
Vận mệnh của hai người cực kỳ giống nhau, đều kết hôn cùng một thời gian, nhưng cả hai cũng không hạnh phúc như nhau.
Chỉ khác là, những phụ nữ bên cạnh Tịch Thần Hạn đều là chủ động phản công.
Những ong bướm đuổi cũng không đi đó, thề không chia rẽ được bọn họ thì sẽ không bỏ qua.
Vũ Tiểu Kiều đánh giá An Tử Dụ một chút, nhỏ giọng hỏi cô.
“Tử Dụ này, tớ cảm thấy thật ra phó viện trưởng Đường vẫn luôn...”
Vũ Tiểu Kiều kéo dài câu nói, không nói tiếp, muốn xem thử phản ứng của An Tử Dụ một chút.
Cô lập tức nhận thấy trên mặt An Tử Dụ hiện lên một ít sợ hãi, ngay sau đó thì dần dần bình tĩnh trở lại.
“Tiểu Kiều, đang yên đang lành cậu nhắc đến anh ta làm cái gì?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy An Tử Dụ cực lực kháng cự, liền biết ngay quan hệ giữa hai bọn họ không giống bình thường.
“Nếu cậu với Thẩm Tinh Châu thật sự không hạnh phúc thì ly hôn đi! Thật ra tớ cảm thấy Đường Khải Hiên hợp với cậu hơn, ít nhất là anh ta quan tâm cậu thật lòng, cũng có một ít cảm tình vi diệu với cậu, thật ra hai người có thể thử phát triển một chút.”
“Tớ với anh ta hoàn toàn không có khả năng!” Giọng An Tử Dụ đột nhiên cao lên.
Vũ Tiểu Kiều thấy An Tử Dụ không chịu tiếp thu, đành phải dừng chủ đề này lại.
“Thôi được rồi, tớ cũng chỉ biểu đạt ý nghĩ của mình một chút thôi mà! Tớ không muốn nhìn thấy cậu không được hạnh phúc.”
“Thật ra tớ thấy như vậy cũng khá tốt, mặc kệ không quan tâm đến nhau, tự do biết bao.” An Tử Dụ nỗ lực mỉm cười.
Lúc này điện thoại của Vũ Tiểu Kiều bỗng đổ chuông.
Cô cầm điện thoại lên xem thì thấy là Tịch Thần Hạn đang gọi đến.
Tên Tịch Thần Hạn này, ngày thường lúc cô ở nhà họ Tịch, anh sẽ không gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại.
Nhưng chỉ cần cô vừa rời khỏi nhà họ Tịch, anh ta sẽ không ngừng gọi điện cho cô như đang đòi mạng.
Cũng không biết có phải trên người cô có bị cài phần mềm theo dõi không mà Tịch Thần Hạn có thể quan sát nhất cử nhất động của cô cực kỳ chặt chẽ như vậy.
An Tử Dụ cong môi cười: “Mau nghe máy đi đi! Nếu không cậu Tịch nhà cậu lại ghen tị đấy.”
An Tử Dụ đã quá quen với việc này rồi, lần nào cô hẹn hò gặp mặt với Vũ Tiểu Kiều thì cũng bị Tịch Thần Hạn gọi điện thoại đến quấy rầy.
“Vâng, được, em biết rồi! Em đang ăn sáng với An An, sẽ về ngay.”
Tịch Thần Hạn lại hỏi Vũ Tiểu Kiều ở đâu, đang làm cái gì, bảo cô mau chóng về nhà, đừng ở bên ngoài quá lâu.
Vũ Tiểu Kiều cũng không biết Tịch Thần Hạn đang lo lắng cái gì.
Sợ cô chạy mất sao?
Hay là sợ cô có nguy hiểm gì?
Vũ Tiểu Kiều đứng dậy tạm biệt An Tử Dụ, cô phải đi về gặp Tịch Thần Hạn một lần đã, dù sao cô cũng phải mượn một số tiền giúp An Tử Dụ.
Vũ Tiểu Kiều trở lại nhà họ Tịch.
Bà nội Thần Hạn đã khỏe hơn một ít, nhưng phần lớn thời gian vẫn nằm ở trong phòng.
Tịch Thần Hạn thấy Vũ Tiểu Kiều đi vào, liền chậm rãi lên lầu, Vũ Tiểu Kiều đi lên theo.
Đêm qua, Tịch Thần Hạn không về nhà họ Tịch, chắc là buổi sáng mới đến đây.
Vũ Tiểu Kiều nói có chuyện muốn nói với Tịch Thần Hạn, rồi hai người cùng nhau trở về phòng.
“Bao nhiêu? Ba mươi tỷ?” Tịch Thần Hạn nhíu mày.
“Em cần nhiều tiền như vậy làm cái gì?” Tịch Thần Hạn vừa viết séc vừa hỏi.
Không phải Tịch Thần Hạn không lấy ra được số tiền này, nhưng lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy cho Vũ Tiểu Kiều thì hơi khó hiểu, cô thường rất ít khi tiêu tiền.
Nhưng giờ Vũ Tiểu Kiều vừa mở miệng đã muốn nhiều như vậy, anh cũng phải hỏi một chút là cô muốn làm cái gì.
“Mấy năm nay, An An vẫn luôn giúp đỡ em. Đây là lần đầu tiên cậu ấy mở miệng vay tiền em, em không thể không cho cậu ấy vay được. Nhưng em lại không có tiền, nên đành phải mượn anh thôi.”
Tịch Thần Hạn nghĩ đến chuyện lúc trước Vũ Tiểu Kiều trả lại tất cả những thẻ ngân hàng mà anh đưa cho cô, trong lòng không khỏi có chút nén giận.
“Không phải em không có tiền, là em không chịu lấy.” Tịch Thần Hạn nói.
Tịch Thần Hạn đưa tấm séc cho Vũ Tiểu Kiều.
“Cảm ơn anh! An An nói, đợi cậu ấy có tiền sẽ trả lại cho em. Đến lúc đó, em sẽ trả lại cho anh.” Vũ Tiểu Kiều cẩn thận cất tấm séc vào ví tiền.
Tịch Thần Hạn nghe thấy câu nói xa lạ này của cô, sắc mặt không vui.
“Trả lại cho anh?”
“Đúng! Trả cho anh.”
“Em cảm thấy chúng ta là cái gì?”
Tịch Thần Hạn đột nhiên hỏi Vũ Tiểu Kiều khiến cô kẹt cứng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!