An Tử Dụ đang đi làm ở công ty.
Không nghĩ tới, Đường Khải Hiên lại nghênh ngang mà tìm tới.
Đường Khải Hiên đang tới đòi nợ.
An Tử Dụ nghe nói Đường Khải Hiên tới, sợ tới mức lập tức trốn vào toilet, sợ sẽ gặp được Đường Khải Hien.
Không ngờ Đường Khải Hiên lại như một con ruồi bọ, chạy theo cô tới toilet.
Khi Đường Khải Hiên kéo cửa toilet ra, An Tử Dụ sợ tới mức rùng mình một cái.
Cô có chút khẩn trương, sợ hãi đứng ở trước mặt Đường Khải Hiên.
Dù sao hai người đã xảy ra loại quan hệ này, bây giờ gặp lại, khó tránh khỏi trong lòng không thoải mái.
“Anh, anh... anh vào đây làm cái gì? Đây là WC nữ.”
Đường Khải Hiên nhìn lướt qua cửa, ngoài cửa đã có hai bảo vệ đứng canh cửa, sẽ không có ai dám đi vào đây.
“Cô nói thử xem tôi tới làm cái gì? Ngày đó chính cô đã nói rồi, phải chịu trách nhiệm với tôi.” Đường Khải Hiên không muốn sau khi vô duyên vô cớ ăn một cú đạp kia, An Tử Dụ liền không còn tăm tích, không hề liên lạc với mình như vậy.
“Tôi đã nghĩ cách rồi, anh đừng có quá đáng như vậy được không? Tôi đã đồng ý với anh rồi, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với anh. Tôi đang nghĩ cách góp tiền rồi.” An Tử Dụ nôn nóng nói.
Dáng vẻ của Đường Khải Hiên trở nên làm cho người ta sợ hãi, khiến An Tử Dụ lạnh toát cả người, liên tục lùi về phía sau.
Đường Khải Hiên cắn chặt hàm, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm: “An Tử Dụ, ta nói cho cô biết, đây cũng là lần đầu tiên của tôi, cô đừng mơ trả được!”
“Có phải tôi đòi ba mươi tỷ, khiến cô cảm thấy quá ít không? Ta dễ nói chuyện quá rồi phải không?”
An Tử Dụ buồn bực: “Cái gì mà lần đầu tiên? Anh phải làm cho rõ ràng, tôi mới là lần đầu tiên!”
Một đêm kia, đã để lại trên ga giường vết máu của chính cô.
Đến nay thì màu đỏ tươi chói mắt đó vẫn còn thiêu đốt ký ức của An Tử Dụ.
Cô cắn chặt răng, âm thầm phát hận.
Lần đầu tiên quý giá của cô cứ thế bị đưa cho Đường Khải Hiên, ngược lại còn bị anh ta khống chế đòi tiền.
Nếu không phải An Tử Dụ muốn lấp kín miệng anh ta, cô cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như trở bàn tay vậy đâu.
Nếu không, cho dù phải đưa tiền, cũng là anh ta đền tiền cho cô làm bồi thường.
Đủ mọi cảm xúc phức tạp như ấm ức, xấu hổ, buồn bực, tức giận, không cam lòng... nảy lên trong hai mắt An Tử Dụ. Cô căm hận lườm Đường Khải Hiên.
“Anh lại không bị đổ máu, làm sao tôi biết được anh có phải lần đầu tiên hay không? Anh đúng là đáng xấu hổ!” An Tử Dụ tức giận nói.
Ánh mắt Đường Khải Hiên chợt trở nên âm u đen tối.
Người phụ nữ này đang nói cái gì?
Lần đầu tiên của anh ta?
Anh ta chỉ nói, đây là lần đầu tiên anh ta đòi tiền phụ nữ như vậy mà thôi!
“Tôi chỉ có thể cho cô thời hạn ba ngày để trả tiền, nếu chậm trả một ngày, cô tự gánh lấy hậu quả!” Đường Khải Hiên hung tợn nói, không có một chút ý vui đùa nào.
“Anh đáng giá như vậy, không bằng làm cướp đi! Làm tổng giám đốc của công ty giải trí nhà họ Đường làm cái gì? Anh ra ngoài bán thân, không phải sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn sao! Một lần ba mươi tỷ, làm thêm vài lần là anh có thể trở thành nhà giàu số một thế giới...”
“An Tử Dụ!”
Đường Khải Hiên bị chọc giận muốn nổ tung rồi.
Sắc mặt Đường Khải Hiên âm trầm đáng sợ, một đôi mắt màu đen trở nên càng lạnh lẽo hơn, như muốn đóng băng chết cô ở trong ánh mắt của anh ta.
“Rõ ràng anh biết tình cảnh của tôi, cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy, hà cớ gì anh phải hùng hổ doạ người như thế?”
“Lại nói anh cũng không thiệt thòi cái gì, rõ ràng người bị thiệt thòi là tôi đấy biết không?” An Tử Dụ lạnh giọng lên án mạnh mẽ.
Cả hồi lâu Đường Khải Hiên không nói một lời, trên người tỏa ra khí lạnh bốn phía, giống như có thể đả thương người khác tùy lúc.
Hiện giờ An Tử Dụ cũng cố gắng bằng bất cứ giá nào.
Hiện giờ cô muốn góp tiền cũng thực khó khăn, Vũ Tiểu Kiều lại đánh mất tấm séc ba mươi tỷ, trong lòng cô vừa thẹn vừa bực không thôi.
Nếu không phải vì Đường Khải Hiên, cô cũng sẽ không kéo Vũ Tiểu Kiều vào chuyện này.
“Ba mươi tỷ nhiều tiền như vậy, cũng mệt anh phải mở miệng, không bằng bây giờ anh chiết khấu một chút đi.”
“Anh đòi ít hơn một chút, tôi cũng có thể nhanh chóng gom đủ tiền cho anh. Như vậy chúng ta cũng có thể nhanh chóng thanh toán xong, miễn cho một tổng giám đốc như anh phải hạ mình, chỉ vì ba mươi tỷ nhỏ bé mà cứ phải chạy tới đòi tiền tôi.”
Lúc ấy An Tử Dụ còn tưởng rằng, Đường Khải Hiên muốn cô chịu trách nhiệm, cũng chỉ đòi mấy trăm triệu để cân bằng tâm lý mà thôi.
Cô cũng cho rằng, chỗ tiền sinh hoạt và tiền riêng của mình cũng đủ để trả cho Đường Khải Hiên, nhưng không ngờ Đường Khải Hiên lại đòi tận ba mươi tỷ.
“Xem ra đúng là cô chê ít! Vậy thì sáu mươi tỷ đi!” Đường Khải Hiên nói.
“Anh nói cái gì?” Giọng nói của An Tử Dụ bắt đầu run rẩy.
“Tôi nói sáu mươi tỷ!” Đường Khải Hiên nói rõ từng câu từng chữ.
Giờ ngay cả hô hấp của An Tử Dụ cũng đều đang run rẩy: “Sáu mươi tỷ? Anh cũng không biết xấu hổ à mà mở miệng đòi lắm thế!”
“Anh xác định là anh không nói sai, tôi cũng không nghe lầm sao?” An Tử Dụ không dám tin tưởng, người đàn ông này vừa mở miệng ra đã đòi gấp đôi số tiền lúc trước.
“Thời hạn ba ngày, mau chóng gom đủ tiền trả lại cho tôi! Bằng không, tôi sẽ cho tất cả mọi người biết chuyện giữa tôi với cô.”
Đường Khải Hiên nghiến răng nghiến lợi nói xong, xoay người đi mất.
An Tử Dụ tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng một trận, xanh cả mặt.
“Đường Khải Hiên khốn kiếp, anh đúng là tên vô lại!”
...
Tôn Hồng nhìn thấy Vũ Phi Phi nhét vào tay mình một tấm séc.
“Con đưa cho mẹ cái này làm gì? Giờ mẹ cũng không thiếu tiền.”
Nhưng khi Tôn Hồng thấy rõ mức tiền ghi trên tấm séc, lập tức cả kinh hai mắt trợn tròn.
“Phi Phi! Con lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Vũ Phi Phi vội vàng che miệng Tôn Hồng lại, liên tục làm động tác yên lặng với bà ta.
“Mẹ nói nhỏ chút, đừng để cho bố nghe thấy.”
Tôn Hồng đôi tay run rẩy mà cầm tấm séc trong tay: “Phi Phi à, con lấy tấm séc này ở đâu? Có phải có người hối lộ hay không... Đây là, đây là... ai cho con?”
Mặc dù là hối lộ, số tiền này cũng quá nhiều!
Tôn Hồng cũng không dám nhận số tiền lớn như vậy, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, bà ta sẽ phải ăn cơm tù mất.
Vũ Phi Phi do dự một chút, gấp đến độ Tôn Hồng không nhịn được mà túm lấy cô ta.
“Con nói chuyện đi! Nói rõ ràng ra rốt cuộc con lấy số tiền này ở nơi nào?”
Lúc này Vũ Phi Phi mới nói mọi chuyện cho Tôn Hồng.
“Số tiền này nhất định là cậu Tịch cho chị ta! Dựa vào cái gì mà lại cho chị ta nhiều tiền như vậy? Con nhìn thấy thì tức quá, liền trộm lấy tấm séc này.”
“Phi Phi, con thật là hồ đồ! Con trộm một tấm séc lớn như vậy, rồi con định xử lý như thế nào?” Tôn Hồng cảm thấy, tấm séc này tựa như một củ khoai lang phỏng tay vậy.
“Có gì mà phải xử lý? Mẹ, chẳng phải mẹ vẫn luôn muốn một cái vòng cổ kim cương sao? Số tiền này cũng đủ để mẹ mua một viên kim cương lớn như trứng bồ câu ấy.”
Tôn Hồng nghĩ đến cổ mình đeo dây chuyền kim cương lớn bằng trứng bồ câu, liền không ức chế được sự hưng phấn.
“Thật... thật sự... cho mẹ mua kim cương trứng bồ câu hả?”
“Hiện giờ tấm séc này đang ở trên tay chúng ta, số tiền này chính là của chúng ta, chúng ta muốn dùng như thế nào cũng được.” Vũ Phi Phi ôm Tôn Hồng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!