An Tử Dụ về đến nhà.
Vừa vào cửa, cô đã bị ném thẳng một xấp ảnh chụp vào mặt.
Cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ảnh chụp nện lên mặt còn đau hơn so với tưởng tượng.
Thẩm Tinh Châu híp mắt, đáy mắt bắn ra một tia sáng lạnh, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Đây là chuyện tốt cô làm đấy!”
An Tử Dụ cười lạnh một tiếng: “Tôi làm cái gì?”
“So với những chuyện mà anh làm, anh cũng có tư cách hô to gọi nhỏ ở trước mặt tôi à!” Giọng nói An Tử Dụ cực kỳ sắc bén.
“Cô tự xem đi!” Thẩm Tinh Châu gầm nhẹ một tiếng.
An Tử Dụ chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn về phía ảnh chụp rơi rụng đầy đất.
Ảnh chụp không quá rõ ràng, có lẽ do chụp vào ban đêm, nhưng vẫn có thể nhận thấy rõ mặt của An Tử Dụ và Đường Khải Hiên.
“Ôm nhau thân thiết nhỉ! Xem ra cũng uống không ít rượu, đến nỗi không tự đi được, để hắn ta ôm cô lên xe.” Thẩm Tinh Châu mỉa mai sắc bén.
An Tử Dụ cười nhạo một tiếng: “Chỉ là mấy tấm ảnh chụp, có thể chứng minh được cái gì?”
Những ảnh chụp đó, là do hôm kia An Tử Dụ nhìn thấy Thẩm Tinh Châu và Tiết Tình Ngữ đi bệnh viện khám thai, nên cô mới phiền lòng đi quán bar mua say.
Sau đó lại uống rượu say cùng Đường Khải Hiên ở quán bar, An Tử Dụ uống say mèm không tự đi được, bị Đường Khải Hiên chặn ngang bế lên xe.
“Thẩm Tinh Châu, tôi không ngờ anh còn phái người theo dõi tôi đấy!”
An Tử Dụ bỗng nhiên cảm thấy mắt mình bị mù rồi, mặc dù là Tinh Châu có người phụ nữ ở bên ngoài, nhưng cô vẫn nghĩ Thẩm Tinh Châu là một người quân tử.
“Không ngờ anh lại làm ra cái chuyện theo dõi người khác vô liêm sỉ này!”
“Ha!” Thẩm Tinh Châu ngửa đầu cười lạnh.
“An Tử Dụ, người vẫn luôn theo dõi tôi là cô mới đúng! Tôi không có thời gian tìm người theo dõi cô.”
“Là có phóng viên chụp được cô ở cùng người đàn ông khác, gửi qua bưu điện tới chỗ của tôi.”
Nhưng thật ra lúc này Thẩm Tinh Châu cũng không biết, người tìm phóng viên theo dõi An Tử Dụ là Tiết Tình Ngữ, mà ảnh chụp cũng chính là Tiết Tình Ngữ gửi qua bưu điện cho anh ta.
“An Tử Dụ, kể từ trước khi chúng ta kết hôn đến sau khi kết hôn, cô vẫn luôn dây dưa không rõ với Đường Khải Hiên. Rốt cuộc cô coi tôi là cái gì? Tên ngốc sao? Tên ngốc vẫn luôn bị các người trêu đùa trong lòng bàn tay!”
Thẩm Tinh Châu nổi trận lôi đình, rống to đến nỗi đinh tai nhức óc.
An Tử Dụ chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu là trước kia, cô còn có thể phản bác Thẩm Tinh Châu một cách đúng lý hợp tình, giữa cô và Đường Khải Hiên không có gì cả.
Nhưng bây giờ...
Cô còn có thể nói gì được nữa?
Nhưng rõ ràng người phản bội trước là Thẩm Tinh Châu, tại sao bây giờ cô lại thành bị tội nhân bị phê phán?
“Tôi cứ tưởng rằng, cô là tiểu thư khuê các, có hàm dưỡng có tu dưỡng, hiểu biết lễ nghĩa, xinh đẹp thông minh.”
“Tôi cứ tưởng rằng, mặc dù cô không có cảm tình gì với cô, chỉ cần sau khi kết hôn tôi đối xử với cô thật tốt, hôn nhân của chúng ta cũng sẽ không đáng buồn.”
“Nhưng giờ tôi mới biết đây đúng là một trò cười! Tôi chính là trò cười bị người ta nhạo báng!”
“Tiểu thư khuê các gì chứ, hiểu biết lễ nghĩa gì chứ, tất cả đều là chó má! Trong lòng cô có một người, bên ngoài lại có một người đàn ông khác, cô đúng là một người phụ nữ lả lơi ong bướm.”
Thẩm Tinh Châu bóp chặt lấy cằm An Tử Dụ.
Nhìn làn da trắng nõn như búp bê sứ của cô, giờ phút này ở trong mắt Thẩm Tinh Châu lại cực kỳ chán ghét.
“Thật không ngờ, dưới bề ngoài sạch sẽ thánh khiết ấy của cô lại che dấu một thân thể dơ bẩn như vậy!”
An Tử Dụ tức giận giật phăng tay Thẩm Tinh Châu ra.
“Anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi?” Sắc mặt An Tử Dụ tái nhợt trừng Thẩm Tinh Châu, không nhịn được thở hổn hển.
“Là anh phản bội trước, anh có tư cách gì mà chỉ trích ta? Tôi muốn bình an không có việc gì, nhưng anh không chịu.”
“Anh chơi bời ở bên ngoài tôi cũng mặc kệ, nhưng anh làm cho người phụ nữ bên ngoài mang thai nhanh như vậy, anh coi tôi là cái gì?”
“Tôi là cô cả của nhà họ An, nhưng anh có từng suy xét đến tôn nghiêm của tôi chưa? Anh bảo tôi phải tự xử lý như thế nào?”
“Tôi biết anh muốn ly hôn, tôi sẽ cho anh mãn nguyện, hà tất phải hùng hổ doạ người như vậy, anh không thể cho tôi thêm một thời gian nữa sao?”
“Cô cãi đúng lý hợp tình quá nhỉ, quan hệ giữa chúng ta mà là hôn nhân sao? Có cái gì khác với vỏ rỗng đâu? Tôi còn phải chịu đựng người bên ngoài người cười nhạo, nói tôi muốn leo lên nhà họ An, bị chính vợ mình cắm sừng, cũng không dám lên tiếng.”
“Tôi không muốn cãi nhau với anh!” An Tử Dụ xoay người đưa lưng về phía Thẩm Tinh Châu.
Thẩm Tinh Châu vẫn cố tình không chịu buông tha: “Cô cũng thẹn trong lòng đúng không?”
“Tôi không có gì mà phải thẹn trong lòng!” An Tử Dụ lớn tiếng nói.
“Được! Cô muốn quãng đời còn lại của cô vẫn tiếp tục như vậy, nhưng tôi không muốn! Cuộc hôn nhân này, bắt buộc phải ly hôn!” Đáy mắt Thẩm Tinh Châu bắn ra sự tức giận mãnh liệt.
“Bây giờ không thể ly hôn được.”
“Cô muốn đến khi nào?” Thẩm Tinh Châu cắn răng.
“Ha! Sốt ruột muốn cưới người phụ nữ đang mang thai kia rồi đúng không? Thẩm Tinh Châu, anh cảm thấy người phụ nữ kia sẽ yêu anh sao?” An Tử Dụ cảm thấy cực kỳ buồn cười.
“Yêu hay không yêu cũng không liên quan đến cô! Cô có tư cách gì nói đến chữ này! Ngay cả yêu một người mà cô cũng không dám thừa nhận, thật là dối trá.”
Thẩm Tinh Châu nói, giống như nhát dao đâm xuyên trái tim yếu đuối của An Tử Dụ.
Cả một lúc lâu An Tử Dụ cũng không nói nổi một câu.
Thẩm Tinh Châu lấy ra một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
“Tôi không cần bất cứ thứ gì của cô cả! Lúc trước cô gả cho tôi, của hồi môn mà nhà họ An cho tôi cũng trả lại hết.”
“Hiện giờ tôi chỉ mong cô ký đơn ly hôn nhanh lên thôi.” Thẩm Tinh Châu nhét một cái bút vào trong tay An Tử Dụ.
An Tử Dụ tức giận ném bút ra ngoài.
“Tôi không ký!”
Thẩm Tinh Châu tức giận chỉ thẳng mặt An Tử Dụ: “Được! Cô muốn tiếp tục đúng không? Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc cô có thể kiên trì tới khi nào!”
Thẩm Tinh Châu hung hăng ném đơn ly hôn lên người An Tử Dụ, nắm lấy áo khoác trên sô pha, đi nhanh ra ngoài.
“Anh đúng là cưới được một người vợ tốt, ngoại tình nhưng cũng không chịu ly hôn.”
Thẩm Tinh Châu cầm lấy điện thoại gọi điện.
Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng truyền ra giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ.
“Anh lập tức đến ngay, chờ anh.”
Thẩm Tinh Châu đá cửa đi ra ngoài.
An Tử Dụ biết, Thẩm Tinh Châu đi tìm Tiết Tình Ngữ.
Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn cửa phòng đóng chặt, mặt vô cảm.
...
Tịch Thần Hạn đuổi theo Vũ Tiểu Kiều, một phen túm chặt lấy cánh tay Vũ Tiểu Kiều.
“Tiểu Kiều, em nghe anh nói đã.”
Vũ Tiểu Kiều dùng sức rút tay khỏi tay anh.
“Còn nói cái gì nữa? Lúc trước anh đã đồng ý với tôi sẽ không đến bệnh viện nữa! Kết quả thì sao? Chẳng phải anh vẫn nuốt lời đấy thôi! Có phải do tôi quá bao dung, nên tất cả những lời hứa hẹn của anh, đều là vô nghĩa hết bài này đến bài khác không!”
“Thân thể của cô ấy xuất hiện vấn đề, nên anh mới đây xem thử.”
“Cô ấy không có người thân ở đây, chỉ biết mỗi mình anh.”
Đây là tất cả những gì hiện giờ mà Tịch Thần Hạn có thể giải thích cho Vũ Tiểu Kiều.
“Sau đó thì sao?” Cô tự giễu cười khổ, nhìn gương mặt đẹp trai của anh trước mặt mình, anh vẫn cao lớn đứng thẳng như một vị hoàng đế.
“Lại ôm cô ta một cái, là đang an ủi cô ta sao?”
“...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!