Tịch Thần Hạn bị Vũ Tiểu Kiều hỏi mà nghẹn lời.
Bắt đầu từ khi quen biết Vũ Tiểu Kiều, cô chưa từng nói chuyện với Tịch Thần Hạn bằng giọng điệu này.
Đặc biệt sự lạnh băng và quyết tuyệt hiện giờ trong ánh mắt cô, làm anh thấy được, nếu anh không cắt đứt quan hệ với Mục Vân Thơ, vậy thì phải cắt đứt quan hệ với Vũ Tiểu Kiều.
Đối với Tịch Thần Hạn mà nói, hiện giờ thật sự rất khó lựa chọn.
Bây giờ Mục Vân Thơ đang nằm trên giường bệnh, thường xuyên gặp tình huống nguy cấp.
Anh đã cưới Vũ Tiểu Kiều, nuôi dưỡng và cung cấp cho cô vị trí mợ chủ nhà họ Tịch, còn Mục Vân Thơ lại chẳng có cái gì, mà anh cũng không có khả năng cho Mục Vân Thơ cái gì nữa.
Tại sao ngay lúc này Vũ Tiểu Kiều lại đưa ra yêu cầu như vậy?
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy Tịch Thần Hạn do dự, buồn cười mà cười rộ lên, cười đến nỗi hốc mắt đỏ hoe.
Cô lùi xuống phía sau vài bước, dựa vào vách tường sau lưng.
Tịch Thần Hạn nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của cô, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp: “Em lại muốn ly hôn à?”
“Có giấy cam kết rồi, tôi sẽ không đề cập tới chuyện ly hôn. Tôi sẽ ở cùng anh, bọn họ muốn bước lên vị trí mợ chủ của nhà họ Tịch, vậy cũng phải xem tôi có cho phép hay không!” Vũ Tiểu Kiều hét lớn.
Tịch Thần Hạn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần cô không đòi ly hôn là được.
Chỉ cần không ly hôn, cô vẫn sẽ ở bên cạnh anh, sẽ không rời đi.
“Anh đưa em về nhà.”
Tịch Thần Hạn đưa Vũ Tiểu Kiều lên xe.
Dọc theo đường đi, Vũ Tiểu Kiều đều không nói một câu nào.
Nhưng Tịch Thần Hạn lại vẫn nói suốt dọc đường.
Anh rất ít khi nói nhiều như vậy, nghe có vẻ như đang giải thích, hoặc có lẽ là đang che dấu.
“Bác sĩ nói mặc dù bệnh tình của cô ấy đã ổn định, nhưng đã bị sang chấn tâm lý rất nặng, đã mắc phải bệnh trầm cảm mức độ hai.”
“Bác sĩ rất lo lắng, tình hình của cô ấy sẽ liên tục chuyển biến xấu. Bác sĩ hy vọng có người thường xuyên trò chuyện, tâm sự với cô ấy.”
“Nhưng tính cách hiện giờ của cô ấy có hơi tự kỷ, hoàn toàn không chịu nói chuyện với hộ sĩ.”
“Đêm hôm trước, cô ấy đã uống một đống thuốc, may là kịp thời phát hiện nên đã được đưa đi rửa ruột.”
“Tình huống này, anh thật sự không thể mặc kệ cô ấy được.”
“Em yên tâm, chỉ cần cô ấy khỏe lên, cô ấy sẽ rời khỏi đây thôi.”
Vũ Tiểu Kiều không nói lời nào, sau khi xe dừng lại, liền mở cửa xe ra xuống xe, không cả liếc mắt một cái nhìn Tịch Thần Hạn.
Phía sau truyền đến tiếng nói của Tịch Thần Hạn: “Rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào!”
Tịch Thần Hạn cũng hơi bực mình rồi.
Vũ Tiểu Kiều đứng yên, chậm rãi quay đầu lại, nhìn anh đứng ở dưới đèn đường, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, một nửa mặt trong ánh đèn ấm áp.
“Anh không hiểu tình cảm là gì! Cho nên anh không biết lựa chọn! Anh cảm thấy anh khó xử, nhưng anh không biết anh như vậy sẽ càng làm nhiều người tổn thương hơn.”
Tình cảm?
Với Tịch Thần Hạn mà nói, hai chữ này thật sự quá xa lạ.
Vũ Tiểu Kiều xoay người lại, đi vào biệt thự nhà họ Tịch.
Bây giờ cô chỉ muốn ngủ cho quên hết tất cả những chuyện này đi, đắm chìm trong giấc mộng, quên hết mọi thứ...
Vũ Phi Phi nhìn thấy Tịch Thần Hạn đưa Vũ Tiểu Kiều trở về, mà Tịch Thần Hạn lại không đi vào theo, nhất định là đưa Vũ Tiểu Kiều trở về.
Vũ Phi Phi lập tức ghen ghét.
Vừa cho tiền, lại còn đặc biệt đón đưa, dựa vào cái gì mà Tịch Thần Hạn lại đối xử với Vũ Tiểu Kiều tốt như vậy!
Vũ Phi Phi chạy tới chỗ Dương Tuyết Như khóc lóc kể lể: “Bà Tịch, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn Vũ Tiểu Kiều sẽ đào sạch nhà họ Tịch mất.”
“Tiền tiêu vặt mà đưa những ba mươi tỷ, quá xa xỉ rồi!”
“Cái gì?” Khóe mắt Dương Tuyết Như run lên.
“Thật đấy, cháu tận mắt nhìn thấy cậu Tịch cho Vũ Tiểu Kiều ba mươi tỷ. Bà Tịch, ngài mau nghĩ cách gì đi, nếu để chị ta tiếp tục, kiếm đủ hầu bao rồi, căn cơ của nhà họ Tịch cũng sẽ bị chị ta đào sạch mất.”
Dương Tuyết Như cười lạnh: “Chỉ bằng cô ta mà có thể đào sạch được căn cơ của nhà họ Tịch? Nực cười! Có điều...”
Dương Tuyết Như nheo đôi mắt lại.
Lúc trước Tịch Thần Hạn uy hiếp bà ta, nếu bà ta còn động đến người bên cạnh Tịch Thần Hạ, thì anh sẽ biến thành ma quỷ trong sinh mệnh của bà ta.
Bây giờ Tịch Thần Hạn đã bắt đầu hành động rồi!
Những cổ đông trước kia luôn đứng về phía Dương Tuyết Như, đã dần dần bị Tịch Thần Hạn thu mua rồi.
Tình hình hiện giờ của Dương Tuyết Như như đứng trên đống lửa, như ngồi vào đống than. Nếu bây giờ mà Tịch Thần Hạn chuyển quá nhiều tài sản sang danh nghĩa của Vũ Tiểu Kiều, đến lúc đó lỡ hai người lại ly hôn, như vậy nhà họ Tịch sẽ bị chia cắt mất.
Trong những gia tộc lớn này, ai nắm giữ nhiều cổ phần, nhiều tài sản thì địa vị của người đó sẽ cao.
Dương Tuyết Như sẽ không để những thứ sắp thuộc về tay mình, cuối cùng lại bị chia cắt ra ngoài đâu.
Bà ta càng không thể để mình lúc tuổi già lại thua dưới tay một con chim ưng do mình bồi dưỡng nhiều năm được.
“Thôi, tôi biết rồi.” Dương Tuyết Như không kiên nhẫn phất tay với Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi còn không chịu đi, nhỏ giọng hỏi Dương Tuyết Như.
“Bà Tịch, còn chuyện bụng của Vũ Tiểu Kiều thì làm sao bây giờ? Nếu còn kéo dài thời gian cũng không phải biện pháp, sớm muộn gì cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi.”
“Có chút chuyện như vậy mà cô cũng không làm tốt, vậy thì tôi bảo cô ở lại nhà họ Tịch có ích lợi gì!” Dương Tuyết Như nổi giận, giọng điệu sắc bén.
“Vâng, vâng, cháu nhất định sẽ cố gắng làm tốt.” Vũ Phi Phi xám xịt lùi ra ngoài.
Dương Tuyết Như đi lại trong phòng hai vòng, rồi nhanh chóng cầm áo khoác lên mặc vào người, vội vã ra ngoài.
Bà ta hẹn gặp mặt với Cung Cảnh Hào.
Trong một phòng VIP cao cấp.
Dương Tuyết Như đặt một ít ảnh chụp la liệt trên mặt bàn.
“Cậu nhìn xem, đây đều là cái gì!”
Cung Cảnh Hào nhanh chóng cầm lấy ảnh chụp lên xem, thì thấy toàn là ảnh chụp giữa hắn và Vũ Tiểu Kiều.
“Sao bà ngoại lại có những thứ này?” Cung Cảnh Hào nôn nóng mà xem từng ảnh chụp, cũng không biết là ai đã chụp nhiều ảnh như vậy.
“Có người muốn bôi xấu cậu, bị tôi ngăn cản! Cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết.”
“Tôi suy đoán, khả năng cao là Tịch Thần Hạn làm.”
Dương Tuyết Như cố ý đổ tội cho Tịch Thần Hạn.
Cung Cảnh Hào đặt ảnh chụp xuống: “Cháu cảm thấy không phải anh ta đâu! Đó là vợ của anh ta, nếu anh ta làm như vậy, không phải đang bôi đen cháu! Ngược lại là bôi đen chính anh ta.”
Dương Tuyết Như thấy Cung Cảnh Hào không mắc mưu, sắc mặt tối sầm xuống.
“Có phải cậu thích Vũ Tiểu Kiều không?” Dương Tuyết Như hỏi thẳng.
Cung Cảnh Hào vừa nhíu mày: “Sao bà ngoại lại hỏi như vậy? Không thể nào!”
“Cậu không cần phủ nhận, tôi đã nhìn ra từ lâu rồi! Đứa nhóc này, từ trước đến nay cậu có thích gì cũng sẽ không mở miệng thừa nhận, hoặc là có được, không có được thì sẽ đạp đổ.”
“Khi còn nhỏ, anh họ của cậu có một chiếc xe đồ chơi phiên bản giới hạn, cậu rất thích xe, nhưng anh họ không cho cậu mượn, ngươi liền trộm rồi đập hỏng chiếc xe kia.”
“Đó là chuyện khi còn nhỏ!” Cung Cảnh Hào nói.
“Bây giờ bà ngoại cho cậu một điều kiện, chỉ cần cậu làm theo lời của bà ngoại, bà ngoại sẽ giúp cậu có được người phụ nữ này.” Dương Tuyết Như nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cung Cảnh Hào, không muốn bỏ lỡ bất luận nét mặt nào của hắn.
Cung Cảnh Hào hơi nheo mắt lại.
Dương Tuyết Như nhìn thấy dục vọng chiếm hữu hiện rõ ràng trong ánh mắt của Cung Cảnh Hào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!