Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tịch Thần Hạn từ từ đi đến trong một vùng ánh sáng mơ hồ.
Trên mặt anh mang theo nụ cười nhạt như có như không, một đôi mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều.
Giống như ở trong thế giới của anh, mặc dù xung quanh có phồn hoa ồn ào náo động bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, thì trong mắt anh chỉ còn lại có một mình cô.
Quán bar ầm ĩ, nhưng trong giây phút Tịch Thần Hạn xuất hiện, hình như cũng trở nên yên tĩnh theo.
Tịch Thần Hạn đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, cười nhẹ nhàng, lập tức tất cả ánh đèn như mất đi ánh sáng chỉ trong nháy mắt.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy tim mình đập hẫng mất nửa nhịp.
“Nói đi, muốn anh xử lý ai?” Tịch Thần Hạn cười nói.
Vũ Tiểu Kiều nói không ra lời: “Cũng... Cũng không có ai.”
Anh nhìn cô, dưới ánh đèn mê mang, gương mặt cô hơi đỏ lên, nụ cười trên khóe môi anh lại càng tăng thêm.
Vốn dĩ lúc Tịch Thần Hạn đi vào quán bar thì tức giận lắm, người phụ nữ kia dám tới những nơi này vào buổi tối.
Nhưng sau khi nghe thấy Vũ Tiểu Kiều nói câu kia, anh lại lập tức vui vẻ lên.
Xem ra ở trong lòng người phụ nữ nhỏ này, anh vẫn chiếm cứ một địa vị rất quan trọng. Ít nhất là khi cô bị người khác bắt nạt, có thể nghĩ đến chuyện nhờ anh chống lưng cho mình.
“Nói đi, muốn anh đi xử lý ai!” Anh lại cười rồi nói.
Mặc kệ là bảo Tịch Thần Hạn đi xử lý ai, chắc chắn anh cũng sẽ xử lý đối phương giúp cô.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thoáng qua An Tử Dụ đang say khướt ở bên cạnh, ý bảo Tịch Thần Hạn im tiếng.
Những chuyện này liên quan đến riêng tư của An Tử Dụ, tốt nhất là Tịch Thần Hạn nên hỏi ít một chút, tránh cho An Tử Dụ xấu hổ và giận dữ không biết làm sao.
“Cô ấy bị sao vậy?” Tịch Thần Hạn cũng nhìn về phía An Tử Dụ.
“À, thì, cũng không có gì...” Vũ Tiểu Kiều vội vàng ôm lấy An Tử Dụ: “Cậu ấy uống nhiều quá, em muốn đưa cậu ấy trở về.”
“Gần đây có vẻ tâm trạng của cô ấy không tốt, xảy ra chuyện gì sao?” Tịch Thần Hạn lại hỏi.
“Cũng không có gì! Chỉ là ra ngoài uống một chén thôi!” Vũ Tiểu Kiều cố hết sức mà kéo An Tử Dụ.
“Được rồi, chúng ta đưa cô ấy trở về.” Tịch Thần Hạn sai người nâng An Tử Dụ dậy, một tay kéo Vũ Tiểu Kiều đến bên cạnh mình.
Vũ Tiểu Kiều có hơi không yên tâm, muốn tiếp tục đỡ lấy An Tử Dụ, lại bị Tịch Thần Hạn giữ chặt.
“Cô ấy uống nhiều quá, em không đỡ được cô ấy đâu.” Tịch Thần Hạn không muốn Vũ Tiểu Kiều bị liên lụy.
“Sao cô ấy lại uống nhiều như vậy? Gần đây cô ấy gặp phải chuyện gì sao?” Tịch Thần Hạn thấp giọng hỏi Vũ Tiểu Kiều.
“Những chuyện này đều không quan trọng, việc quan trọng nhất bây giờ là đưa cậu ấy về nhà.”
Vũ Tiểu Kiều cùng Tịch Thần Hạn đi ra khỏi quán bar, An Tử Dụ bị người đỡ lên xe.
An Tử Dụ ngã vào ghế sau vị, không biết đang lẩm bẩm cái gì, đôi tay vẫn luôn múa may.
Vũ Tiểu Kiều nắm lấy tay An Tử Dụ, nhỏ giọng trấn an cô.
“An An ngoan, giờ tớ đưa cậu về nhà, cậu ngủ một giấc là mọi chuyện sẽ tốt thôi, có gì ngày mai chúng ta lại nói tiếp.”
An Tử Dụ lắc đầu nguầy nguậy: “Tớ không muốn về nhà, không muốn về nhà... Tớ không muốn về nhà... Tớ không có nhà, không cần đưa tớ về nhà...”
“Không! Tớ không trở về nhà... Thả tớ xuống... Tớ không muốn về nhà, tớ không có nhà...”
“Rồi rồi rồi! Không đưa cậu về nhà!”
Vũ Tiểu Kiều đành phải tìm một khách sạn cho An Tử Dụ tạm thời ngủ lại.
Cô cố hết sức đỡ An Tử Dụ nằm lên giường, đắp chăn giúp An Tử Dụ.
Đôi tay An Tử Dụ vẫn múa may quay cuồng, miệng kêu rất to.
“Sao lại bắt tôi chịu trách nhiệm? Tôi không chịu được trách nhiệm... Tôi không có nhiều tiền như vậy...”
“Tôi không có tiền, không có tiền...”
Tịch Thần Hạn đứng ở cửa phòng, đau đầu nhìn An Tử Dụ.
“Rốt cuộc là cô ấy bị làm sao vậy?”
Vũ Tiểu Kiều mất một đống sức lực, cuối cùng cũng trấn an được An Tử Dụ ngủ đi.
“Cũng không có gì, chỉ là cô ấy có chút chuyện, bị người ta đòi tiền.” Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn Tịch Thần Hạn, khóe môi nhẹ nhàng đóng mơt, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tịch Thần Hạn lập tức hiểu rõ: “Em lại muốn vay tiền anh sao?”
“Không muốn cho mượn?” Vũ Tiểu Kiều bực bội mà trừng anh.
Tịch Thần Hạn nhíu đôi lông mày rậm, kéo dài âm chậm rãi nói.
“Không phải không muốn cho mượn, nhưng em phải có thái độ vay tiền.”
“Anh muốn em phải có thái độ gì?”
Hiện giờ cô thật sự không có thái độ tốt để mà đối mặt với người đàn ông này được!
Phải biết rằng, bên cạnh người đàn ông này có rất nhiều ong bướm khiến cho cô thấy ngột ngạt.
Anh còn không diệt trừ những ong bướm đó, còn muốn cô phải có thái độ gì!
Sao người đàn ông này lại không biết nhìn lại bản thân như thế!
Tịch Thần Hạn biết Vũ Tiểu Kiều đang tức giận, cũng không muốn trêu cô nữa.
“Được rồi! Muốn bao nhiêu?”
“Ba mươi... tỷ...” Vũ Tiểu Kiều nói lí nhí.
Lúc trước cô đã mượn Tịch Thần Hạn ba mươi tỷ rồi, giờ lại tiếp tục lấy ba mươi tỷ nữa, không biết anh còn có thể thống khoái như lần trước nữa không.
Nhưng không ngờ, Tịch Thần Hạn lại rất sảng khoái.
“Tập séc anh để trong túi công văn ở nhà cũ, lát nữa trở về sẽ đưa cho em.”
Một tay Tịch Thần Hạn ôm Vũ Tiểu Kiều vào trong ngực, sau đó đi ra ngoài khách sạn.
“An An uống nhiều quá, giờ lại chỉ có một mình, em muốn ở lại với cậu ấy...” Vũ Tiểu Kiều giãy giụa ở trong lòng ngực anh.
“Yên tâm đi, anh sẽ phái người đến chăm sóc cô ấy! Cô ấy sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu.”
Tịch Thần Hạn ôm Vũ Tiểu Kiều, bước nhanh ra khỏi khách sạn, lên xe đi thẳng đến nhà họ Tịch.
Tịch Thần Hạn lại cho Vũ Tiểu Kiều một tấm séc ba mươi tỷ nữa.
Vũ Phi Phi thấy Tịch Thần Hạn đã trở lại, liền đứng trộm ở cửa phòng của Vũ Tiểu Kiều nghe lén.
Nghe thấy Tịch Thần Hạn lại cho Vũ Tiểu Kiều một tấm séc ba mươi tỷ, còn nói một câu...
“Số tiền này đều là của em.”
Vũ Phi Phi ghen ghét đến nỗi đôi mắt đỏ bừng.
Cộng thêm tấm séc ba mươi tỷ lúc trước nữa, chỉ trong mấy ngày thì Tịch Thần Hạn đã cho Vũ Tiểu Kiều sáu mươi tỷ.
Rốt cuộc là Vũ Tiểu Kiều đang làm cái gì?
Mà phải tiêu nhiều tiền như vậy?
Dựa vào cái gì mà Tịch Thần Hạn lại yêu chiều Vũ Tiểu Kiều như vậy?
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!
Vũ Phi Phi tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi một trận.
Vũ Phi Phi lại chạy đi tìm Dương Tuyết Như, nói chuyện này cho Dương Tuyết Như nghe.
Sau khi Dương Tuyết Như nghe xong, cũng cực kỳ tức giận.
Nếu chuyện này cứ tiếp tục xảy ra, vừa ra tay là đòi ba mươi tỷ, vậy thì sẽ có ngày gốc gác của nhà họ Tịch bị đào rỗng.
Dương Tuyết Như trầm ngâm hồi lâu, nhanh chóng gọi điện thoại cho mấy vị cổ đông lâu năm.
“Kế hoạch của chúng ta phải tiến hành nhanh hơn một chút.” Dương Tuyết Như nói với đầu điện thoại bên kia.
Trong lòng Vũ Phi Phi bất an mà nhìn Dương Tuyết Như, do dự một hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi.
“Bà Tịch... Ngài định làm gì cậu Tịch?”
Nếu Dương Tuyết Như định làm gì bất lợi với Tịch Thần Hạn, như vậy cô ta nên làm cái gì bây giờ?
Cô ta yêu Tịch Thần Hạn!
Sao cô ta có thể để Tịch Thần Hạn chịu tổn thương được!
Ánh mắt sắc bén của Dương Tuyết Như bắn về phía Vũ Phi Phi.
“Tôi muốn làm cái gì, còn không tới lượt cô xen mồm!” Dương Tuyết Như bực mà quát lên một tiếng, Vũ Phi Phi sợ tới mức lập tức im lặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!