Vũ Tiểu Kiều lang thang một mình, đi trên đường mà không có mục tiêu nào.
Cô cảm thấy xung quanh lạnh lẽo quá, lạnh đến nỗi dù cô ôm chặt lấy bản thân nhưng vẫn cảm thấy thật lạnh.
Bên tai không ngừng truyền đến những lời mà Vũ Phi Phi nói, càng khiến cô cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Có rất nhiều người đi trên đường, nhưng lại đều có vẻ cách cô rất xa, rất rất xa.
Trước mắt cô biến thành màu đen, bước chân không được vững, vừa bước một cái đã ngã thật mạnh về phía sau...
Dường như cô còn mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu gọi mơ hồ không rõ truyền vào tai mình, ngay sau đó cô ngã vào một vòng tay ấm áp.
“Tiểu Kiều!”
Vũ Tiểu Kiều cố gắng hết sức mở to mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tô Nhất Hàng.
Cô yếu ớt mà há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra được bất cứ tiếng nói nào, sau đó lập tức rơi vào bóng tối vô tận.
Vũ Tiểu Kiều không biết mình đã hôn mê bao lâu, trong lúc ngủ mơ luôn có một vài hình ảnh đứt quãng hiện ra.
Cô không nhìn rõ những hình ảnh đó, bên tai luôn có tiếng người nói chuyện truyền đến.
Hình như có tiếng chỉ trích nhằm vào cô của Vũ Phi Phi, nói Tịch Thần Hạn không yêu cô.
Dường như còn có cả Dương Tuyết Như đang lớn tiếng nói với cô, người Tịch Thần Hạn thật sự yêu là Mục Vân Thơ.
Hình như còn có Cao Thúy Cầm đang phẫn nộ nói với cô, Tiểu Kiều, con làm mẹ quá thất vọng rồi...
Mỗi một gương mặt đều không ngừng hiện lên trong đầu cô, cuối cùng hợp lại thành gương mặt của Tịch Thần Hạn, anh lạnh lùng vô tình nhìn nhìn cô, nói với cô:
“Tôi chưa từng yêu cô, chúng ta ly hôn đi.”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên bừng tỉnh từ trong ác mộng, cơ thể toát đầy mồ hôi lạnh.
Cô thở dốc từng ngụm, tầm mắt dần dần hồi tụ lại, lúc này mới biết mình đang ở trong bệnh viện, đang truyền nước.
Tô Nhất Hàng canh giữ ở bên cạnh, thấy cô tỉnh lại thì vui lắm.
“Tiểu Kiều, em tỉnh rồi!”
“Nhất Hàng...”
Vũ Tiểu Kiều đỡ lấy đầu đang hơi choáng váng: “Em bị làm sao vậy? Cả người vô lực, khó chịu quá.”
“Nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi.” Tô Nhất Hàng đỡ Vũ Tiểu Kiều nằm xuống.
“Tiểu Kiều, anh có một tin muốn nói cho em biết.”
Mặc dù trông Tô Nhất Hàng có vẻ rất vui, nhưng sự mất mát nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt hiền hòa ấm áp kia lại vẫn cực kỳ rõ ràng.
Vũ Tiểu Kiều cười khổ một tiếng: “Có tin tốt gì sao? Bây giờ làm gì có tin tức gì tốt?”
Khóe mắt cô dần dần ẩm ướt, nước mắt chậm rãi lăn xuống.
“Đến mẹ của em cũng cảm thấy em sai lầm. Ngay cả mẹ đều đứng về phía Vũ Phi Phi, em thật sự không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu.”
“Nhất Hàng, anh nói cho em biết đi, có phải em sai thật rồi không? Tại sao lại bắt em phải chịu đựng những chuyện này? Chẳng lẽ hôn nhân giữa em và anh ấy thật sự là một sai lầm sao?”
Tô Nhất Hàng nhìn thấy nước mắt trong suốt trên khóe mắt của cô, cực kỳ đau lòng.
“Tiểu Kiều...”
Vũ Tiểu Kiều dùng sức hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
“Anh nói có tin muốn nói với em, là cái gì thế?”
“Em...” Tô Nhất Hàng nhìn về phía bụng dưới bằng phẳng của Vũ Tiểu Kiều, giọng nói chậm rãi đình trệ.
Vũ Tiểu Kiều đợi một lúc lâu, Tô Nhất Hàng cũng không chịu nói ra.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Cô chống người lên: “Chẳng lẽ là em mắc phải bệnh nan y gì sao?”
“Đương nhiên không phải rồi!” Tô Nhất Hàng nhìn thẳng vào đôi mắt Vũ Tiểu Kiều.
Bây giờ Tô Nhất Hàng cũng rất đắn đo không chuẩn, không biết có nên nói cho Vũ Tiểu Kiều biết tin vào giờ phút này không.
“Tiểu Kiều, em thật sự cảm thấy... Hôn nhân giữa em và anh ta là một sai lầm sao? Anh ta không cho em được hạnh phúc mà em muốn, đúng không?”
Vũ Tiểu Kiều há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời cũng không biết phải mở miệng như thế nào, ngơ ngẩn ngồi ở trên giường, không lên tiếng.
Tô Nhất Hàng cười cay đắng: “Cho dù là vậy, cuối cùng em vẫn yêu anh ta.”
“Nếu em luyến tiếc không muốn rời khỏi anh ta, vậy thì bảo vệ cho anh ta đi.”
Tô Nhất Hàng choàng thêm một cái áo khoác giúp Vũ Tiểu Kiều, giọng nói cực kỳ mơ hồ:
“Tiểu Kiều, em có thai rồi.”
Vài giây sau, Vũ Tiểu Kiều mới ngơ ngác phát ra âm thanh:
“Anh... Anh nói cái gì?”
“Anh nói, em mang thai rồi!”
“...”
Vũ Tiểu Kiều chỉ cảm thấy chỉ trong nháy mắt, trời đất quay cuồng.
Cô cũng không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào, trong lòng cô như xuất hiện một trận sóng to gió lớn, khiến cô rất lâu vẫn không bình phục lại được.
Qua hồi lâu, cô mới cố hết sức phát ra âm thanh.
“Anh, anh... Anh nói thật chứ?”
Tô Nhất Hàng gật đầu.
Lúc này, An Tử Dụ đẩy cửa tiến vào.
Cô nhìn thấy sắc mặt kinh hãi của Vũ Tiểu Kiều, nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của Nhất Hàng thì không khỏi sửng sốt.
Bây giờ An Tử Dụ đang đau đầu như muốn nứt ra, không có sức mà để ý quá nhiều, vừa lấy hai viên thuốc tỉnh rượu trong túi xách ra, vừa nói:
“Hai người đang làm cái gì thế? Sao lại có vẻ mặt này?”
Rồi khi An Tử Dụ liếc mắt một cái nhìn phiếu xét nghiệm được đặt ở một bên, lập tức cứng lại.
Cô kinh ngạc nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, giọng nói run rẩy:
“Cậu... Cậu có thai!”
Vũ Tiểu Kiều chậm rãi cúi đầu xuống, lặng im không nói một lời.
Tô Nhất Hàng ngẩn người nhìn Vũ Tiểu Kiều, trên mặt hiện lên sự mất tự nhiên chỉ trong nháy mắt.
“Tử Dụ, sao cô lại uống nhiều như vậy?”
An Tử Dụ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đau thương của Nhất Hàng, dùng câu trái tim như bị dao cắt để hình dung cũng không ngoa.
An Tử Dụ cười khổ một tiếng: “Tiểu Kiều mang thai là chuyện tốt, cậu ấy vẫn luôn ngóng trông được làm mẹ sớm một chút!”
“May mà Nhất Hàng kịp thời phát hiện ra cậu ngất xỉu ở trên phố, nếu không thật sự sẽ hối tiếc không kịp!” An Tử Dụ nỗ lực mỉm cười, sau đó lại nói tiếp.
“Đều tại tớ, gần đây uống nhiều rượu như vậy, còn khiến cậu phải hao tâm tốn sức chăm sóc tớ. May là đứa bé không sao, bằng không tớ chính là tội nhân mất.”
Vũ Tiểu Kiều nặng nề mà thở dài một tiếng: “Hiện giờ tớ mang thai, sao có thể được coi là một tin tức tốt chứ?”
Cô nhẹ nhàng đặt đôi tay lên trên bụng mình, tâm trạng thật sự rất phức tạp và rối rắm.
Trong bụng cô thật sự có một sinh mệnh mới đang lớn lên sao?
Mấy ngày nay cô vừa thích ngủ, lại hay buồn nôn, thật sự là vì cô mang thai sao?
Vậy thì tại sao lúc trước cô đến bệnh viện kiểm tra, lại không phát hiện ra bất cứ kết quả gì?
Cô có thai thật sao?
Tô Tiểu Kiều có hơi khó tin, có hơi kích động, thậm chí còn có chút đau lòng.
Tô Nhất Hàng nhìn thấy trong ánh mắt Vũ Tiểu Kiều tràn đầy đau thương, đau lòng đến nỗi rất muốn ôm thật chặt cô vào lòng.
“Tiểu Kiều...”
An Tử Dụ nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Tô Nhất Hàng như vậy, trong lòng thầm nói một câu, ông trời đúng là biết trêu ngươi.
Trời xanh luôn khiến người ta sai lầm, đến khi hiểu được thì mới biết cái gì gọi là đau thấu tâm can.
An Tử Dụ thu hồi lại sự bi thương nơi đáy mắt, không hề nhìn Tô Nhất Hàng một lần nào nữa.
“Đây là chuyện tốt mà, sao hai người cứ gục đầu ủ rũ thế? Tiểu Kiều, tớ biết cậu đang lo lắng cái gì! Nhưng cậu là vợ danh chính ngôn thuận, giờ cậu có thai rồi, đương nhiên cậu mới là lớn nhất.”
“Vũ Phi Phi là cái thá gì chứ! Mau chóng đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Tịch đi! Lúc trước bà cụ Tịch muốn có chắt trai, nên mới không muốn phá bỏ đứa con trong bụng Vũ Phi Phi!”
“Bây giờ cậu có thai rồi, đứa bé trong bụng Vũ Phi Phi chẳng là cái gì cả.”
Vũ Tiểu Kiều chậm rãi nắm chặt tay mình lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!