Vũ Tiểu Kiều nhắn cho Tịch Thần Hạn một tin nhắn.
Nói cho Tịch Thần Hạn biết, cô có thai rồi.
Cô điện thoại, đợi một hồi lâu, Tịch Thần Hạn vẫn không gọi điện đến.
An Tử Dụ cũng sốt ruột theo Vũ Tiểu Kiều.
“Gọi điện thoại nói cho anh ta biết đi.” An Tử Dụ nói.
“Anh ấy còn chẳng trả lời tin nhắn, tại sao tớ phải gọi điện thoại cho anh ấy?” Vũ Tiểu Kiều ném điện thoại ra ngoài, ôm lấy mình, ngồi ở trên giường bệnh trắng tinh.
“Có lẽ anh ta đang bận, không nhìn thấy tin nhắn! Cậu thử gọi điện lại một lần nữa đi!” An Tử Dụ nói.
“Tớ không muốn nghe thấy tiếng người phụ nữ khác ở bên cạnh anh ấy!”
Đây là chỗ đau trong lòng Vũ Tiểu Kiều.
Nếu nghe thấy trong điện thoại của Tịch Thần Hạn truyền đến giọng nói của Mục Vân Thơ, cho dù là một tiếng ho khan, cô sẽ không khống chế được bản thân.
“Cũng phải! Hay là giờ chúng ta qua đó đi? Anh ta là chồng của cậu, có quyền gì mà đưa người phụ nữ khác xuất viện, nhưng lại mặc kệ cậu ở bệnh viện?” An Tử Dụ nói.
“Không cần biết cô ta là Vân Thơ gì cả, cô ta không có tư cách chiếm lấy chồng của cậu.”
Vũ Tiểu Kiều vùi đầu mình vào khuỷu tay.
“Tử Dụ, có phải tớ quá yếu đuối rồi không? Tất cả mọi người đều ức hiếp tớ! Tớ cũng cảm thấy mình rất giống một con đà điểu, cứ luôn trốn tránh vấn đề.”
“Tớ không muốn nhìn thấy anh ấy và Mục Vân Thơ ở bên nhau, hình ảnh đó thật sự rất chói mắt.”
Đương nhiên An Tử Dụ có thể hiểu tâm trạng lúc này của Vũ Tiểu Kiều.
Bởi vì dù An Tử Dụ không yêu Thẩm Tinh Châu, nhưng nhìn thấy Thẩm Tinh Châu và Tiết Tình Ngữ ở bên nhau thì cô cũng cảm thấy đau lòng, huống chi là Vũ Tiểu Kiều lại quá yêu Tịch Thần Hạn.
Vũ Tiểu Kiều nhắm chặt hai mắt lại.
“Nếu cứ như vậy, rốt cuộc tớ phải lấy đâu ra sự dũng cảm để mà tiếp tục đi duy trì cuộc hôn nhân này của bọn tớ đây?”
An Tử Dụ đau lòng nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Tiểu Kiều, yên tâm đi, anh ta sẽ trở về thôi! Cậu đã có con của anh ta rồi...”
“Tử Dụ, lúc trước tớ cũng đã nói với anh ấy là giữa tớ và Mục Vân Thơ, anh ấy chỉ được chọn một người. Anh ấy nói chờ Mục Vân Thơ hoàn toàn hồi phục lại, sẽ cắt đứt sạch sẽ với Mục Vân Thơ.”
“Tớ có nên cho anh ấy một cơ hội nữa không? Giờ Mục Vân Thơ đã xuất viện hết rồi, có phải bọn họ sẽ cắt đứt sạch sẽ không?”
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt tay An Tử Dụ, dùng sức mạnh như vậy để giảm bớt sự đau đớn trong lòng.
“Tiểu Kiều, cậu yêu anh ta, nên tớ hi vọng cậu sẽ cho anh ta một cơ hội nữa.”
Vũ Tiểu Kiều vừa gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Tớ mệt mỏi quá!” Vũ Tiểu Kiều ngã xuống giường, dùng chăn che mình lại.
“Ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ gì cả. Tớ ở cùng cậu!” An Tử Dụ nói nhẹ nhàng.
...
Tịch Thần Hạn đưa Mục Vân Thơ về căn hộ mà anh chuẩn bị cho Mục Vân Thơ.
Mục Vân Thơ ngồi ở trên sô pha phòng khách, nhìn nhân viên vận chuyển đồ đạc đang ra ra vào vào.
Tịch Thần Hạn đứng cách đó không xa, sắc mặt yên lặng, không nói một lời.
Mục Vân Thơ ngửa đầu lên nhìn anh, nhẹ nhàng mở miệng.
“Thần Hạn, anh đưa em đến nơi này, chuẩn bị hết tất cả, là muốn rời khỏi em sao?”
Khóe mắt Tịch Thần Hạn khẽ giật một chút.
Anh không biết nên trả lời Mục Vân Thơ như thế nào.
“Em nhìn xem còn thiếu cái gì nữa không.”
Mục Vân Thơ đứng lên, nhìn chằm chằm anh gắt gao: “Em không thiếu gì cả, chỉ thiếu một người thôi.”
“Vân Thơ! Em đã xuất viện rồi.” Tịch Thần Hạn nói.
Mục Vân Thơ mím môi, lời từ chối như vậy khiến cô ta nói không ra lời.
“Được rồi, em biết đã kết hôn! Cuối cùng anh vẫn phải về bên vợ của anh.”
“Em không thể phá hỏng tình cảm của hai người, như vậy em sẽ áy náy lắm.”
“Vân Thơ, tự chăm sóc lấy bản thân cho tốt, anh chỉ có thể làm được như vậy thôi.” Tịch Thần Hạn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Mục Vân Thơ nhìn bóng dáng của anh dần rời đi, cố hết sức há miệng thở dốc, lại không phát ra được tiếng động nào.
Cô ta cũng có tôn nghiêm và kiêu ngạo của chính mình, bảo cô ta phá hỏng tình cảm vợ chồng của người khác, cô ta cũng sẽ cảm thấy mình trơ trẽn.
Nhưng Mục Vân Thơ thật sự rất yêu Tịch Thần Hạn.
Cô ta nắm tay thật chặt, dùng sự đau đớn do móng tay đâm vào lòng bàn tay để ngăn cản bản thân nông nổi muốn giữ Tịch Thần Hạn lại.
Cô ta suy yếu dựa vào cạnh cửa, nước mắt đảo quanh trong khóe mắt.
Trong lúc vô tình, cô ta bỗng phát hiện Tịch Thần Hạn để quên điện thoại ở trên tủ cạnh cửa.
Mục Vân Thơ cầm lấy điện thoại, muốn đuổi theo Tịch Thần Hạn thì phát hiện trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc.
Thấy tên người gửi là Vũ Tiểu Kiều, Mục Vân Thơ như bị trúng ma lực, chậm rãi click mở tin nhắn kia ra.
“Em có thai rồi, đang truyền nước ở bệnh viện.”
Mục Vân Thơ cảm thấy đại não mình như nổ tung một tiếng, thân thể đột nhiên lảo đảo một chút.
Trong nháy mắt này, cô ta bắt đầu ngẩn người ra.
Vũ Tiểu Kiều mang thai rồi!
Không ngờ bọn họ có con rồi!
Có một số thứ đang càng ngày càng xa xôi, mặc dù cô ta có cố gắng bắt lấy, cũng không bắt lại được.
Tay Mục Vân Thơ run rẩy một trận, sau khi nghe thấy tiếng Tịch Thần Hạn quay lại, cô ta dùng tốc độ nhanh nhất xóa cái tin nhắn trên điện thoại của Tịch Thần Hạn đi.
“Hình như anh để quên điện thoại ở đây rồi.” Tịch Thần Hạn quay lại.
Mục Vân Thơ nhanh chóng đưa điện thoại cho Tịch Thần Hạn: “Đúng vậy! Em đang định mang ra cho anh.”
“Ừ!”
Tịch Thần Hạn không liếc mắt nhìn Mục Vân Thơ lấy một cái, nhận lấy điện thoại rồi lập tức quay người đi ra ngoài.
Mục Vân Thơ vội vàng xông lên, ôm chặt lấy vòng eo của Tịch Thần Hạn từ phía sau.
“Thần Hạn, ở lại với em một lát nữa đi, đừng đi nữa được không?”
“Em không muốn ở lại một mình, em sợ lắm... cứ cảm thấy có một ma quỷ ở trong lòng luôn muốn cắn nuốt em.”
“Đặc biệt là khi đêm khuya tĩnh lặng, em mà ở một mình thì con ma quỷ kia sẽ xuất hiện ngay.”
“Em không muốn chuyện lần trước lại xảy ra lần nào nữa, em rất sợ hãi...”
Tịch Thần Hạn chậm rãi kéo tay Mục Vân Thơ ra: “Không đâu Vân Thơ, bác sĩ nói, chỉ cần em khống chế tốt cảm xúc của mình, đừng suy nghĩ lung tung theo cảm xúc đê mê nữa, cộng thêm dùng thuốc khống chế thì bệnh tình của em sẽ có thể hồi phục hoàn toàn.”
Mục Vân Thơ không nhịn được mà lắc đầu.
“Thần Hạn, ở lại với em thêm một lúc nữa được không? Lúc trước anh từng nói sẽ vĩnh viễn không rời khỏi em mà, giờ anh lại muốn rời xa em sao?”
“Đừng đi được không? Dù là ở cùng em một lát thôi cũng được...”
“Anh đã nói, sẽ ở bên em cả đời... Bây giờ em không cần cả đời, chỉ cần anh ở cùng em vài phút thôi, được không?”
Mục Vân Thơ khóc lóc, từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Em biết, lần này anh đi rồi thì sẽ không quay đầu lại nữa, hãy cho em tham lam một lần nữa, ở lại với em thêm một lát có được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!