Mục Vân Thơ nhón chân lên hôn Tịch Thần Hạn.
Cô ta ôm chặt lấy cổ Tịch Thần Hạn, gần như dùng hết sức lực của bản thân.
Tịch Thần Hạn dùng một tay đẩy Mục Vân Thơ ra, đôi mắt đen như mực tràn ngập sự phẫn nộ.
“Vân Thơ! Đừng có quá đáng, hiện giờ tôi đã kết hôn, tôi có vợ rồi.”
“Nhưng rõ ràng vợ của anh phải là em!” Mục Vân Thơ nhìn Tịch Thần Hạn bằng ánh mắt thê lương, khóe mắt lấp lánh nước mắt.
Mục Vân Thơ có được một đôi mắt thật xinh đẹp, lúc đôi mắt đó chứa đầy nước mắt trông giống như cánh hoa yếu ớt mang theo giọt sương, dù là ai cũng không nỡ tổn thương cô ta.
“Lúc trước là cô từ bỏ tình cảm giữa chúng ta trước, giờ cô trở về lại nói những câu này thì còn có ích lợi gì!”
Cuối cùng Tịch Thần Hạn cũng không khống chế được cơn giận của mình nữa, lời nói vừa lạnh lẽo lại vừa bén nhọn.
“Vẫn là câu nói kia, những gì có thể làm cho cô, tôi đều làm hết rồi! Còn những thứ khác, tôi không cho cô được những thứ cô muốn nữa!”
Lời nói tuyệt tình của anh khiến trái tim Mục Vân Thơ đau đớn, không chống đỡ được từng bước lùi về phía sau.
“Thật ra... Em cũng không muốn cái gì...”
“Em chỉ hi vọng...”
“Nếu có thể khiến thời gian trở lại...”
“Không có khả năng!”
Tịch Thần Hạn ném xuống bốn chữ quyết tuyệt, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Mục Vân Thơ khóc lóc nhìn theo bóng dáng cao thẳng của anh dần đi xa, trượt dọc theo cạnh cửa mà ngồi xổm xuống đất.
Cuối cùng, cô ta khóc không thành tiếng.
“Thần Hạn... Em thật sự, rất yêu anh.”
Cô ta dùng bàn tay che lại khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống dọc theo khe hở ngón tay.
“Em cũng biết, chúng ta không còn khả năng nào nữa, nhưng em... vẫn không cam lòng mà bỏ lỡ như vậy...”
Mục Vân Thơ khóc hồi lâu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Rồi chuông điện thoại của cô ta vang lên, là điện thoại của Hồ Đức Vinh.
Mục Vân Thơ sợ tới mức lập tức cúp máy, vội vàng tắt điện thoại.
Đôi tay cô ta run rẩy vì bất an, trong đôi mắt ngậm đầy nước mắt tràn ngập sự kinh hoảng.
Hắn ta lại gọi điện thoại tới làm cái gì?
Lại muốn uy hiếp cô ta sao?
Nếu Hồ Đức Vinh thật sự nói bí mật của Mục Vân Thơ cho Tịch Thần Hạn biết, chỉ sợ một tia nhớ thương cuối cùng về cô ta ở trong lòng anh cũng sẽ biết mất.
Nghĩ vậy, Mục Vân Thơ càng thêm sợ hãi.
Cô ta lập tức mở điện thoại lên, ngón tay run rẩy gọi điện thoại cho Hồ Đức Vinh.
“Con bé chết tiệt kia! Cũng dám tắt điện thoại của tôi, còn dám tắt máy!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hung tợn của Hồ Đức Vinh.
“Tôi tôi...” Mục Vân Thơ muốn giải thích gì đó, nhưng lại kinh hoảng nói không ra lời.
“Anh lại tìm tôi làm cái gì? Tôi đã nói rồi, tôi không cho anh thứ anh muốn được! Bây giờ đến bản thân tôi còn không nuôi nổi, sao tôi có thể cho anh một số tiền lớn như vậy được!”
Mục Vân Thơ dùng sức mà lớn tiếng hét lên.
Hồ Đức Vinh mắng một tiếng: “Mẹ nó, bớt lấy cớ đi! Đừng tưởng tôi không biết hắn ta để ý cô thế nào! Vì cô, hắn ta vẫn luôn canh giữ ở bệnh viện, mặc kệ cả vợ mình.”
“Chỉ cần cô đòi tiền hắn, chắc chắn sẽ lấy được tiền!”
“Tôi vẫn nhắc lại câu nói cũ, nếu cô không lấy được tiền cho tôi, tôi sẽ nói toàn bộ bí mật của cô cho hắn ta biết.”
Mục Vân Thơ nắm chặt điện thoại, bởi vì sợ hãi mà giọng nói còn mang theo sự run rẩy không khống chế được.
“Năm năm trước tôi đã cho anh một khoản tiền cực lớn rồi! Anh còn muốn cái gì nữa! Anh có thể đừng tham lam như vậy được không!”
“Anh muốn ép chết tôi sao?”
“Những gì nợ anh, năm năm trước tôi cũng đã trả hết rồi! Tại sao anh còn muốn dây dưa tôi như vậy!”
“Chính vì anh mà tôi phải trốn đi năm năm, là vì anh mà tôi mới mất đi anh ấy...”
“Tại sao bây giờ anh vẫn tới ép buộc tôi!”
Mục Vân Thơ mất khống chế lớn tiếng kêu lên.
“Tôi cho cô thời hạn bảy ngày, nếu không lấy được tiền cho tôi thì chờ Tịch Thần Hạn đến tính sổ với cô đi.”
Hồ Đức Vinh nói xong lập tức tắt điện thoại.
Mục Vân Thơ cầm điện thoại đã yên lặng, suy yếu nằm liệt xuống mặt đất, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm không khí trước mặt.
Thời hạn bảy ngày.
Mười lăm tỷ!
Cho dù cô ta đi ăn cướp, cũng không cướp được nhiều tiền như vậy.
Liệu bây giờ Tịch Thần Hạn có còn cho cô ta nhiều tiền như vậy không?
Anh ấy đã nói tuyệt tình như vậy rồi, chỉ sợ muốn gặp lại cũng khó khăn.
Cô ta nên làm cái gì bây giờ?
Rốt cuộc là phải làm sao bây giờ?
...
Tịch Thần Hạn trở lại nhà họ Tịch, nhưng Vũ Tiểu Kiều cũng không ở nhà.
Anh gọi điện thoại cho Vũ Tiểu Kiều, nhưng điện thoại của Vũ Tiểu Kiều đã tắt nguồn rồi.
Tịch Thần Hạn nôn nóng, vội vàng lệnh cho Đông Thanh phải tìm được Vũ Tiểu Kiều đang ở đâu bằng tốc độ nhanh nhất.
Mười lăm phút sau, Đông Thanh nói với Tịch Thần Hạn, hiện giờ Vũ Tiểu Kiều đang ở bệnh viện. Tịch Thần Hạn lập tức lên xe, xe chạy như bay đến thẳng bệnh viện.
Tại sao người phụ nữ nhỏ kia lại ở bệnh viện?
Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?
Vũ Tiểu Kiều đi ra khỏi bệnh viện cùng với An Tử Dụ.
Vũ Tiểu Kiều định đến khách sạn của An Tử Dụ ở tạm, dù sao thì với tâm trạng và tình hình sức khỏe hiện giờ của cô cũng không thích hợp về nhà họ Tịch.
Cũng không muốn nhìn thấy Tịch Thần Hạn.
Nhưng hai người vừa mới đi ra bệnh viện, chuẩn bị lên xe thì bỗng nhiên một chiếc siêu xe dừng ở trước mặt hai người.
An Tử Dụ lắp bắp kinh hãi, vội vàng lôi kéo Vũ Tiểu Kiều lùi về phía sau vài bước.
Cửa xe mở ra, một cái chân dài bước xuống.
Đến khi bóng người cao lớn đẹp trai của Tịch Thần Hạn đứng ở trước mặt Vũ Tiểu Kiều, thế giới sáng rọi này lập tức trở nên ảm đạm.
“Tiểu Kiều!” Tịch Thần Hạn gọi một tiếng.
Trên mặt anh đầy sự khẩn trương và lo lắng, không cần quá nhiều ngôn từ, người sáng suốt vừa nhìn đã biết rõ ràng.
An Tử Dụ cười trộm kéo Vũ Tiểu Kiều một cái: “Tiểu Kiều, sự chờ đợi của cậu đúng rồi.”
Trong lúc nhất thời Vũ Tiểu Kiều khó có thể miêu tả tâm trạng của mình, mặc dù nhìn thấy Tịch Thần Hạn khiến cô rất vui vẻ, nhưng vị trí ngực của cô lại rất lạnh.
“Tiểu Kiều, sao em lại ở bệnh viện? Không thoải mái ở đâu sao?” Tịch Thần Hạn lo lắng hỏi.
Vũ Tiểu Kiều đang định nói là không sao, em rất ổn thì An Tử Dụ đã giành trước một bước, nói với Tịch Thần Hạn:
“Tiểu Kiều có thai rồi! Cậu ấy ngất xỉu ở trên phố, hiện giờ rất suy yếu! Tới bệnh viện truyền nước!”
An Tử Dụ vừa dứt lời, toàn bộ thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau Tịch Thần Hạn mới có chút phản ứng.
“Cô... Cô nói cái gì? Tiểu Kiều mang thai rồi?” Anh kích động đến nỗi giọng nói cũng đang run rẩy.
“Cực kỳ chính xác, kết quả xét nghiệm không sai đâu! Nếu anh không tin, có thể đi hỏi bác sĩ.” An Tử Dụ nói.
Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều bằng ánh mắt nóng rực, bỗng nhiên tiến lên thật nhanh, bế Vũ Tiểu Kiều lên.
“A...”
Vũ Tiểu Kiều sợ hãi hô lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ Tịch Thần Hạn.
An Tử Dụ mỉm cười nhìn bọn họ, yên lặng lùi ra phía sau một bước.
“Tiểu Kiều, sau khi về nhà phải điều dưỡng thân thể cho tốt! Bây giờ cậu không chỉ có một người, mà là hai người!” An Tử Dụ nói một câu với Vũ Tiểu Kiều, lại lùi về phía sau hai bước, dành riêng không gian cho hai người bọn họ.
Tịch Thần Hạn không cho Vũ Tiểu Kiều cơ hội nói với An Tử Dụ một câu nào, ôm Vũ Tiểu Kiều trực tiếp lên xe.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!