Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn trở lại nhà họ Tịch.

 Mới vừa bước vào cửa, Tịch Thần Hạn đã nói tin tức tốt là Vũ Tiểu Kiều đã mang thai cho bà cụ Tịch nghe.

Bà cụ Tịch yếu ớt nằm ở trên giường bệnh vừa nghe thấy tin tức tốt này, lập tức ngồi dậy, bắt lấy tóc bạc đầy đầu, không dám tin tưởng nhìn Vũ Tiểu Kiều.

“Thật à? Thật sự có rồi?”

Vũ Tiểu Kiều bị bà cụ Tịch nhìn chằm chằm, gương mặt không khỏi đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu.

“Vâng thưa bà nội.”

“Ai u, tốt quá rồi! Đúng là tổ tiên nhà họ Tịch phù hộ!” Bà cụ Tịch bước xuống giường, giữ chặt tay Vũ Tiểu Kiều một phen.

“Nhanh lên, đừng đứng nữa, mau ngồi xuống! Giờ cháu đang mang thai, đừng để mệt mỏi.”

“Lúc trước bà nội đã hoài nghi là đứa bé này có thai rồi! Vậy mà con lại không thừa nhận! Giờ tốt rồi, có báo cáo xét nghiệm, ha ha...”

Bà cụ Tịch mừng rỡ không khép miệng được, đôi tay nắm chặt lấy tay của Vũ Tiểu Kiều, yêu thích giống như nắm một món bảo bối vậy.

Vũ Tiểu Kiều có chút ngượng ngùng.

Tịch Thần Hạn đứng ở một bên cũng cười rất vui vẻ, có thể nhìn thấy nụ cười thâm tình từ tận đáy mắt trên gương mặt lạnh lùng của anh, thực sự không dễ.

“Tiểu Kiều, sao sắc mặt con lại tái nhợt như vậy? Chị Lý, đi hầm đồ bổ nhanh lên! Mau đến phòng khám của bác sĩ mua một phương thuốc bổ khí dưỡng huyết an thai tốt nhất về đây!”

Chị Lý vâng dạ liên tục, cười tươi nhanh chóng đi vào phòng bếp chuẩn bị.

Dường như bà cụ Tịch lại nghĩ tới cái gì đó, vội vàng bảo người giúp việc thu dọn phòng của Vũ Tiểu Kiều một lần nữa.

“Giờ Tiểu Kiều đang là thai phụ, vứt hết hoa cỏ, đồ vật sắc nhọn đi, nếu không sẽ không tốt cho đứa bé.”

Tịch Thần Hạn bất đắc dĩ nói: “Bà nội, con định đưa Tiểu Kiều về Ngự Hải Long Loan.”

Bà cụ Tịch nheo mắt lại, không vui nói:

“Làm sao vậy? Ở đây không tốt sao? Ở cùng bà nội nhiều một chút, bà nội thích con cháu quây quần.”

“Không phải đâu bà nội, trở về sẽ yên tĩnh hơn một ít.”

Tịch Thần Hạn biết, Dương Tuyết Như không thích Vũ Tiểu Kiều. Hiện giờ Vũ Tiểu Kiều mang thai, luôn bị Dương Tuyết Như ngấm ngầm hãm hại, tất nhiên trong lòng sẽ không thoải mái.

Huống hồ, còn có một Vũ Phi Phi nữa.

Hiện giờ Tiểu Kiều mang thai, chuyện của Vũ Phi Phi cũng nên giải quyết sạch sẽ một chút.

“Con bận chuyện công ty, gần đây không có thời gian chăm sóc Tiểu Kiều. Ở Ngự Hải Long Loan chỉ có một mình thím Tần, bà sợ sẽ không chăm sóc được Tiểu Kiều tốt nhất. Vẫn nên ở lại bên cạnh bà nội đi, bà nội chăm sóc con bé giúp con.”

Bà cụ Tịch nhìn bụng Vũ Tiểu Kiều, cười rộ lên: “Còn có đứa chắt trai này nữa.”

Tịch Thần Hạn thấy bà nội vui vẻ như vậy, cũng không nói thêm cái gì nữa.

Đãi ngộ của Vũ Tiểu Kiều ở nhà họ Tịch lập tức bay vọt lên thành thành cấp bậc Hoàng Thái Hậu.

Bà cụ Tịch đã chọn lựa ba người giúp việc có kinh nghiệm thai sản cho Vũ Tiểu Kiều, chuyên môn chiếu cố cuộc sống hàng ngày của cô.

Một ngày có hai mươi tư giờ, trừ thời gian đi ngủ ra thì Vũ Tiểu Kiều không ngừng được bổ sung đủ các loại đồ bổ dinh dưỡng.

Tất cả đồ dùng trang trí trong phòng cũng rực rỡ hẳn lên, ngay cả mấy bồn hoa trên ban công cũng bị mang xuống.

Những đồ trang điểm và vật dụng hàng ngày của cô cũng được đổi hết thành đồ chuyên dụng của thai phụ.

Ngay cả đồ điện trong phòng, cũng đều bị mang hết ra ngoài, ngày thường nếu không cần dùng đến điện thì chốt mở ổ điện đều bị đóng chặt

Nói theo lời của bà cụ Tịch, đồ điện và nguồn điện có phóng xạ, không tốt cho thai nhi.

Bà cụ Tịch lại sai người gửi quần áo chống phóng xạ tốt nhất từ nước ngoài về, bắt Vũ Tiểu Kiều phải mặc mỗi ngày.

Bà cụ Tịch cực kỳ thương yêu chắt trai trong bụng Vũ Tiểu Kiều, hận không thể nhìn chằm chằm Vũ Tiểu Kiều suốt hai mươi tư giờ, sợ cô xảy ra một chút sai lầm nào.

Kể từ khi bà cụ Tịch biết Vũ Tiểu Kiều mang thai, toàn bộ đồ ăn của nhà họ Tịch cũng đều trở nên thanh đạm nhạt nhẽo.

Bà cụ Tịch không cho phép phòng bếp bỏ quá nhiều gia vị vào đồ ăn, trừ muối ra.

Vốn dĩ đồ ăn của Vũ Tiểu Kiều là được làm riêng, nhưng bà cụ Tịch lo Vũ Tiểu Kiều tham ăn những món nhiều gia vị của mọi người, thành ra Vũ Tiểu Kiều khó nuốt được đồ ăn của mình sẽ khiến thai nhi thiếu dinh dưỡng.

Sự quan tâm của bà cụ Tịch đối với Vũ Tiểu Kiều đã khiến Dương Tuyết Như cực kỳ bất mãn.

“Đều là phụ nữ đã từng mang thai và sinh con, cô ta lại được chăm sóc kỹ càng như vậy thì không tốt lắm đâu!” Dương Tuyết Như nói cực kỳ quái lạ.

Vũ Phi Phi cũng cực kỳ bất mãn, đứng ở bên cạnh Dương Tuyết Như nhưng lại không dám phát ra tiếng nào.

Cô ta cũng lấy cờ hiệu mang thai để tới nhà họ Tịch cư trú, nhưng so ra thì đãi ngộ của cô ta với Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn khác nhau như trời với đất.

Lại ngấm ngầm dùng ánh mắt chém Vũ Tiểu Kiều ra thành ngàn mảnh.

Đương nhiên Vũ Tiểu Kiều cũng biết tâm tư của Vũ Phi Phi và Dương Tuyết Như, nhưng bà cụ Tịch cho cô sự đãi ngộ này, cô sẽ nhận lấy.

Kể từ khi Vũ Tiểu Kiều mang thai, sức khỏe của bà cụ Tịch cũng tốt lên.

Bà cụ Tịch vẫn luôn nói, Vũ Tiểu Kiều mang thai, là phúc của nhà họ Tịch.

Vũ Phi Phi tức giận đến nỗi hất đổ mọi thứ ở trong phòng: “Chẳng lẽ tôi mang thai, chính là tai họa sao?”

Cô ta sờ bụng mình, dùng sức đánh vài cái.

Bây giờ cô ta rất muốn nhét một đứa bé vào trong bụng mình.

Dương Tuyết Như đẩy cửa tiến vào, thấy sắc mặt khó coi của Vũ Phi Phi, quát lớn:

“Cô đúng là cái loại được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Tôi đã nói phải phá hủy đứa bé trong bụng cô ta trước khi cô ta biết chuyện này rồi cơ mà!”

“Giờ thì hay rồi, toàn bộ nhà họ Tịch đều biết Vũ Tiểu Kiều mang thai! Cô đúng là tự vác đá nện chân mình!”

Vũ Phi Phi ấm ức mà cắn môi: “Cháu cũng nghĩ cách rồi, nhưng cháu còn chưa nghĩ được cách gì thì cô ta đã biết mình mang thai rồi.”

“Phải làm sao bây giờ? Lỡ bọn họ biết cháu không mang thai, như vậy thì cháu nhất định sẽ phải chết!” Vũ Phi Phi nhìn Dương Tuyết Như bằng ánh mắt chờ đợi.

“Bác Tịch, bác phải bảo vệ cháu!”

“Cô không đầu óc, bảo tôi phải che chở cô bằng cách nào? Cô nhìn bây giờ đi, toàn bộ nhà họ Tịch đều coi cô ta là tổ tông, ai dám ra tay với cô ta!” Dương Tuyết Như hận đến ngứa răng.

“Nhưng cũng không thể để chuyện này tiếp tục như vậy được! Giờ bà cụ Tịch đã cung phụng chị ta như ông trời rồi!” Vũ Phi Phi căng thẳng đến độ không nhìn được mà dậm chân.

“Tôi còn có cách nào! Dù sao với tôi cũng không sao cả, tốt xấu gì cô ta cũng đang mang thai cháu nội của tôi!” Dương Tuyết Như hừ lạnh một tiếng, liếc mắt một cái nhìn bụng Vũ Phi Phi.

“Tốt nhất là cô cứ nghĩ lại mà tìm cách giấu nhẹm chuyện này đi! Giờ Vũ Tiểu Kiều mang thai, thái độ của Thần Hạn cũng quá rõ ràng, cô đã mất tác dụng khi ở nhà họ Tịch rồi!”

“Cái thai giả trong bụng của cô cũng không phải chắt trai duy nhất của nhà họ Tịch nữa, bà cụ Tịch cũng sẽ không che chở cô đâu.”

Vũ Phi Phi nghe Dương Tuyết Như nói xong, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bác Tịch, hiện giờ cũng chỉ có bác mới là người duy nhất có thể che chở cho cháu, ngài không thể mặc kệ cháu được.”

“Đây là chính là cái hố do cô đào! Đến lúc đó, nếu cô dám nói tên tôi ra, tôi sẽ cho cô chết không có chỗ chôn!”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận