Vũ Tiểu Kiều mang thai, Tịch Thần Hạn cũng càng chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tịch Thần Hạn đích thân đưa Vũ Tiểu Kiều về phòng nghỉ ngơi.
Vũ Tiểu Kiều không muốn ngủ sớm như vậy, muốn ra ngoài ban công hít thở không khí, nhìn bầu trời đêm đầy ánh sao.
Tịch Thần Hạn đứng ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon của cô, lòng bàn tay dày rộng của anh cũng đặt đúng lên trên bụng dưới của cô.
Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng rúc vào vai anh, đặt bàn tay nhỏ của mình lên trên bàn tay to, cùng vuốt ve sinh mệnh nhỏ non nớt trong bụng cô.
Anh và cô cùng nhau nhìn lên bầu trời cuồn cuộn ánh sao.
Bọn họ không nói lời nào, nhưng tại giây phút này trái tim cả hai đã sát lại gần nhau hơn.
Ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng ngửa đầu lên, nhìn thoáng qua cái cằm căng chặt của anh trên đỉnh đầu mình, trong lòng cũng nhẹ nhàng mềm nhũn ra.
Cô cũng tức giận vì anh vẫn dây dưa với Mục Vân Thơ, còn không phân rõ ràng với Vũ Phi Phi.
Nhưng cô vẫn là đồng ý tin tưởng Tịch Thần Hạn.
Tin tưởng một cách tự nhiên giống như tin tưởng mùa hè sẽ có trời mưa vậy.
Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên nhớ tới: “Hình như cũng khá lâu rồi không có trời mưa.”
Bàn tay to của Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng run lên một chút, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt của Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt tràn ngập sự ấm áp, mềm mại.
“Bởi vì có em, nên mưa bị dọa chạy mất.”
Vũ Tiểu Kiều bị trêu đến nỗi bật cười thành tiếng: “Sao em không biết là em có loại siêu năng lực này thế?”
Tịch Thần Hạn cưng chiều mà chạm một cái lên chóp mũi tinh xảo của cô: “Em ngốc nghếch như vậy thì biết được cái gì?”
Anh bỗng nhiên buông Vũ Tiểu Kiều ra, cô còn tưởng rằng anh lại phải đi, nhưng thấy anh chỉ đi lấy một chiếc áo khoác rồi quay lại, nụ cười tươi trên mặt cô lại khôi phục một lần nữa.
Tịch Thần Hạn khoác áo khoác lên trên vai cô: “Gió đêm khá lạnh, cũng nên trở về phòng rồi.”
Vũ Tiểu Kiều cong môi cười: “Em lại sắp khai giảng!”
“Không được đi.”
“Tại sao ạ?” Cô cười, đôi mắt to cong cong.
Bàn tay to của Tịch Thần Hạn vỗ nhẹ một chút lên bụng nhỏ bằng phẳng của Vũ Tiểu Kiều: “Anh không đồng ý cho em mang theo con của anh đến trường đi học đâu.”
“Trừ khi...”
“Trừ khi cái gì?”
“Người giúp việc và vệ sĩ đều đi theo em đến trường học, bảo đảm em bình an vô sự thì lúc đó em mới được đi.”
“Vậy thì sao còn gọi là đi học nữa” Vũ Tiểu Kiều bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vậy thì mời giảng viên của em đến nhà mình, chỉ giảng bài cho một mình em.” Tịch Thần Hạn nói.
Tô Tiểu Kiều buồn cười: “Chắc đãi ngộ bậc này chỉ thuộc về công chúa với vương phi thôi.”
“Em chính là vương phi của anh!” Tịch Thần Hạn bế cô lên, lại có cảm giác đầy đủ như có được toàn bộ thế giới.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ có gương mặt đỏ lựng trong lòng ngực mình. Hiện giờ, người đang nằm trong vòng tay của anh và được anh ôm chính là người phụ nữ của anh, có con của anh nữa...
Anh ôm cô, bước nhanh trở về phòng ngủ, cúi người lập tức đè Vũ Tiểu Kiều ở dưới thân.
Đôi tay của Vũ Tiểu Kiều lập tức chống lên ngực anh: “Không được... Bây giờ em không thể được...”
Tịch Thần Hạn nhíu mày.
“Em em... Em đang có thai, sẽ làm hại con mất.” Má cô đỏ lựng, giọng nói ngượng ngùng.
Tịch Thần Hạn ảo não không thôi: “Đứa bé này đã bắt đầu trở thành vướng bận rồi sao?”
Vũ Tiểu Kiều lại cười một tiếng: “Anh lại còn ghen với cả con mình nữa hả? Chắc cả thế giới mới có một người bố như anh.”
Bố...
Khóe mắt Tịch Thần Hạn đột nhiên hơi run rẩy một chút, trong lòng dâng lên một loại mùi vị khó lòng giải thích.
Dường như có một chút chua, một chút ngứa, nhưng phần lớn lại là ngọt ngào và vui mừng.
Anh càng ôm chặt lấy người phụ nữ nhỏ xinh trong lòng ngực mình, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.
“Cảm ơn em, Tiểu Kiều.”
Vũ Tiểu Kiều sửng sốt, cũng nhẹ nhàng ôm lấy Tịch Thần Hạn.
“Anh cảm ơn em cái gì?” Cô hỏi nhẹ nhàng, chậm chạp.
“Cảm ơn em đã cho anh biết, cái gì gọi là tình máu mủ ruột rà.”
Bàn tay to của anh lại bao trùm trên bụng bằng phẳng của cô một lần nữa, giống như đang vuốt ve châu báu quý giá nhất trên đời này.
Vũ Tiểu Kiều cảm giác được Tịch Thần Hạn thật sự rất yêu thương đứa bé này.
Cô vui mừng lắm, cũng rất hạnh phúc.
Cho dù anh ấy không yêu cô, chỉ cần anh yêu thương con của hai người bọn họ, thì đó cũng là một loại yêu.
Vũ Tiểu Kiều bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Tịch Thần Hạn xoay người xuống dưới, một tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ cô, chờ cô ngủ say mới nhẹ nhàng hôn một chút lên chóp mũi cô.
“Tiểu Kiều, anh sẽ cho em tất cả những gì anh có thể cho được.”
Anh đắp chăn đàng hoàng lại cho cô, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ..
Vũ Phi Phi đang trốn ở chỗ sâu trong hành lang ngoài cửa, thấy Tịch Thần Hạn đi ra, cô ta sợ tới mức lập tức trốn vào chỗ rẽ, ngừng hô hấp lại.
Cô ta vốn cho rằng đã trễ thế này, Tịch Thần Hạn còn ở lại trong phòng Vũ Tiểu Kiều mà không ra, khả năng cao là ngủ cùng Vũ Tiểu Kiều.
Cô ta đang cáu giận vì hiện giờ người đàn ông mà mình yêu thương lại đang ôm người phụ nữ khác ngủ, không ngờ là Tịch Thần Hạn lại đi ra.
Vũ Phi Phi thầm cảm thấy vui vẻ, thấy Tịch Thần Hạn đi đến phòng bà cụ Tịch, cô ta vội vàng lặng lẽ đi theo...
“Bà nội, con của Tiểu Kiều mới là con của con.” Tịch Thần Hạn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp cho thấy lập trường của chính mình.
Bà nội Thần Hạn dựa vào đầu giường, đeo kính viễn thị, tay cầm một quyển sách.
Bà phải chọn cho chắt trai của mình mấy cái tên thích hợp.
Bà cụ Tịch vừa lật trang sách, vừa nói: “Sáu đời nhà họ Tịch đều chỉ có một con cháu! Tới thế hệ này của con, nếu con lại không sinh được một đứa chắt trai cho bà, sau này bà xuống đất thì biết ăn nói thế nào với tổ tiên nhà họ Tịch.”
“Bà nội! Tiểu Kiều đã mang thai rồi, cho dù cái thai này không phải con trai thì chúng con vẫn còn cơ hội.” Tịch Thần Hạn nói.
“Các con còn trẻ tuổi, nhưng mà bà nội đã chín mươi sáu tuổi rồi! Bà có thể cho các con thời gian một năm, không thể cho các con hai năm, ba năm...”
“Bà nội, bà vẫn còn khỏe lắm.”
Bà nội Thần Hạn khép quyển sách trong tay lại, khẽ thở dài: “Bà đến tuổi này rồi, dù thân thể có tốt đến đâu, cũng không đánh lại được thời gian. Giờ bà chỉ sống được ngày nào hay ngày đó, cho nên bà nội phải nhanh chóng được nhìn thấy hương khói nhà họ Tịch được kéo dài, sau này bà mới có thể nhắm mắt được.”
“Bà nội, nhất định phải phá bỏ cái thai trong bụng Vũ Phi Phi! Đây là trách nhiệm của con đối với Tiểu Kiều và con của chúng con!” Giọng nói của Tịch Thần Hạn nâng cao thêm một chút, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Vũ Phi Phi đang nghe lén ngoài cửa, sợ tới mức đột nhiên bưng kín miệng.
Lẽ nào ở trong mắt của Tịch Thần Hạn, cô ta không hề có một chút vị trí nào sao?
Cho dù cô ta thật sự mang thai đứa con của Tịch Thần Hạn, nhưng vì chị ta, anh cũng sẽ không nể tình bất cứ tình thân ruột thịt nào sao?
Tại sao người đàn ông này lại tuyệt tình với cô ta như vậy?
Bà cụ Tịch lại thở dài: “Con bé Tiểu Kiều là một đứa trẻ ngoan, bà nội cũng thích nó lắm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!