Vũ Tiểu Kiều đã ngủ một đêm rất an yên.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy thì đã không thấy Tịch Thần Hạn đâu nữa, chắc là anh đã đến công ty họp từ sớm rồi.
Gần đây Tập đoàn Tịch Thị bận rộn hơn trước rất nhiều, ngay cả bầu không khí trong công ty cũng dần trở nên căng thẳng. Không biết một mình Tịch Thần Hạn có thể giải quyết được đống hỗn độn đó hay không nữa.
Cô rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi thì đi ra khỏi phòng ngủ.
Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trong phòng ăn.
Bà cụ vẫn chưa dậy, Dương Tuyết Như cũng chưa xuống, trong phòng ăn chỉ có những người giúp việc đang chờ chủ nhân của mình dậy để hầu hạ, họ xếp thẳng thành một hàng đúng theo quy tắc trong nhà.
Vũ Tiểu Kiều vừa đi xuống lầu thì lập tức đã có một người giúp việc chạy ra nói bằng giọng cung kính: "Chào buổi sáng mợ chủ, bữa sáng đặc biệt dành cho phụ nữ mang thai mà chúng tôi chuẩn bị cho cô ngày hôm nay bao gồm cháo yến mạch, bánh mì làm từ lúa mạch, sandwich, sữa tươi và bánh bao hấp. Không biết mợ chủ muốn ăn gì ạ?"
Vũ Tiểu Kiều không thích mấy kiểu nghi lễ rườm rà này cho lắm nhưng sáng nào nhà họ Tịch cũng như thế này mà bà cụ cũng khăng khăng muốn giữ lễ giáo kiểu này nên cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo.
"Bánh bao hấp và cháo đi." Vũ Tiểu Kiều đọc tên hai món.
Người giúp việc nghe vậy thì vội vàng chạy vào trong chuẩn bị.
Cô vừa ngồi xuống ghế chờ đồ ăn được dọn lên thì chợt nhớ ra: "Bà nội nói hôm nay bác sĩ sẽ đến nhà khám tổng quát, thế tôi vẫn được ăn sáng à?"
Người giúp việc liếc nhìn nhau, bấy giờ họ mới nhớ ra: "Hình như bà chủ có nhắc là không được ăn sáng, sau khi bác sĩ đến lấy máu rồi mới ăn thì phải."
Bấy giờ Vũ Tiểu Kiều mới hiểu lý do tại sao sáng nay lại không có một ai trong phòng ăn như thế.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Vũ Phi Phi, không hiểu sao trái tim lại nhói lên một cái.
Trong bụng Vũ Phi Phi cũng đang mang đứa con của Tịch Thần Hạn ư? Rốt cuộc thì những câu thề thốt, những lời phủ nhận của anh có bao nhiêu phần là thật đây? Nhưng nếu Vũ Phi Phi thật sự không mang thai thì cô ta lấy can đảm ở đâu để bịa ra lời nói dối kinh thiên động địa này?
Hôm nay khám tổng quát thì mọi chuyện cũng sẽ được đưa ra ánh sáng rồi.
Vũ Tiểu Kiều đứng dậy rời khỏi phòng ăn rồi đi thẳng vào phòng khách. Vũ Phi Phi đang vội vàng đi từ trên tầng xuống nhưng khi thấy Vũ Tiểu Kiều thì cô ta nhanh chóng dừng bước chân lại. Nhìn thoáng qua thì vẻ mặt của Vũ Phi Phi trông rất tệ, chắc do đêm qua cô ta ngủ không ngon, quầng thâm ở mắt được che đi bởi một lớp phấn dày cộp.
"Trời còn sớm mà, cô đi đâu thế?" Vũ Tiểu Kiều liếc nhìn túi xách trên tay Vũ Phi Phi.
"Mẹ tìm em có việc nên em phải về nhà một chuyến." Vũ Phi Phi thu lại vẻ lo lắng, hoảng loạn trên mặt mình một cách nhanh chóng rồi ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Thế nhưng Vũ Tiểu Kiều đã quá hiểu Vũ Phi Phi rồi, Vũ Phi Phi đang nói dối.
"Hôm nay bà nội mời bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho cả nhà đấy, cô về nhà vào lúc này sẽ khiến bà nội mất hứng lắm."
Vũ Phi Phi nắm chặt cái túi trong tay rồi nói bằng giọng run run: "Mẹ em... bị bệnh, gấp lắm chị."
Vũ Phi Phi đã không ngủ cả một đêm qua, những lời mà bà cụ Tịch nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô ta.
Mặc dù chuyện cô ta mang thai là thật, nhưng nếu kiểm tra ra thai nhi là con gái thì cô ta không thể ở lại đây được nữa. Nhưng Vũ Tiểu Kiều thì khác, dù thai nhi là con gái hay con trai thì cô vẫn có thể giữ đứa bé lại. Vũ Phi Phi chỉ đơn giản là vật thế chân cho Vũ Tiểu Kiều, là một công cụ để duy trì dòng dõi nhà họ Tịch mà thôi.
Vũ Phi Phi rất bất mãn với điều này nhưng cô ta càng lo lắng hơn rằng chuyện cô ta không hề mang thai bị lộ ra ngoài.
"Chị à, trông sắc mặt của chị tốt thật đấy, chẳng lẽ chị đã chắc chắn rằng thai nhi trong bụng chị là con trai rồi à? Thế nên bây giờ chị bắt đầu ưỡn thẳng lưng mà sống rồi đấy ư?" Giọng điệu của Vũ Phi Phi có vẻ không được tốt đẹp cho lắm.
"Cô em gái của tôi ơi, rốt cuộc thì trong lòng cô đang lo lắng hay là chột dạ chuyện gì vậy?" Vũ Tiểu Kiều chỉ cười thật khẽ, trong đáy mắt thì xen lẫn vẻ lạnh lùng.
"Chột dạ ư? Ha ha, nực cười thật đấy! Em chột dạ cái gì cơ? Mẹ em bị bệnh nên sáng nay gọi em về, có thế thôi."
"Em về nhà hỏi thăm sức khỏe mẹ một lát rồi sẽ quay về đây sớm thôi mà."
Thế nhưng Vũ Tiểu Kiều vẫn ngăn cản Vũ Phi Phi: "Bác sĩ sắp đến rồi, chỉ lấy máu về xét nghiệm thôi mà, nhanh lắm. Kiểm tra xong thì cô về nhà thăm dì sau cũng chưa muộn."
Vũ Phi Phi nghe vậy thì trừng mắt lên nhìn Vũ Tiểu Kiều: "Rốt cuộc thì chị có ý đồ gì vậy hả? Mẹ bị bệnh mà chị cũng không để em về nhà thăm mẹ là sao?"
"Tôi không có ý đồ gì cả. Dù cô phải đi thì cũng đừng im lặng không nói tiếng nào với bà nội như thế chứ? Ra đi trong yên lặng như thế này thì không được lễ phép lắm đâu. Cô vốn không phải chủ nhân của cái nhà này, hay nói đúng ra thì cô cũng chỉ là khách thôi. Mà nếu khách muốn rời đi thì phải chào hỏi chủ nhà một tiếng, kẻo người ta lại nghĩ mình là con nhà không có giáo dục." Khóe môi của Vũ Tiểu Kiều khẽ cong lên.
Vũ Phi Phi vội vàng rời đi như vậy chắc chắn là có vấn đề, thế nên cô muốn xem xem rốt cuộc Vũ Phi Phi đã mưu tính chuyện gì.
Suy đoán trong lòng Vũ Tiểu Kiều càng ngày càng rõ ràng, thế nên tảng đá đè nặng trong đầu cô từ trước đến giờ cũng đã được buông xuống không ít.
Vũ Phi Phi siết chặt tay lại vì đố kỵ rồi trừng mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều bằng ánh mắt vô cùng độc địa.
"Chị à, chị cũng đừng đắc ý sớm quá. Chị nghĩ chị có thể lấy được cái gì nhỉ? Bà nội thật lòng thương chị ư? Thứ mà bà nội thực sự mong muốn chỉ là người kế vị nhà họ Tịch mà thôi, hay nói đúng hơn thì chính là chắt trai đích tôn của bà ấy đấy. Chị nghĩ rằng chỉ cần mình mang thai là đã có thể đáp ứng hết được kỳ vọng của bà nội hay sao? Trong bụng em cũng có một đứa đấy. Chỉ cần kiểm tra ra thai nhi của em là con trai còn thai nhi của chị là con gái thì tất cả những sự đãi ngộ mà chị đang được hưởng đều sẽ tan thành bọt biển mà thôi."
Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười: "Tất cả những điều cô vừa nói, tôi đều biết hết. Tôi không quan tâm đến mấy chuyện này lắm đâu. Chỉ cần một nhà ba người chúng tôi được ở bên cạnh nhau thì con trai hay con gái cũng có quan trọng gì đâu? Ăn trộm thì vẫn sẽ là ăn trộm thôi. Vả lại, đâu ai dám chắc rằng rốt cuộc trong bụng cô là cái quái gì cơ chứ? Dù cô có mang thai thật đi chăng nữa thì cũng có ai dám đảm bảo rằng đứa bé đó là con của Thần Hạn đâu?"
Lời nói của Vũ Tiểu Kiều đánh tan sự bình tĩnh giả tạo của Vũ Phi Phi một cách nhẹ nhàng.
"Em không phí thời gian với chị nữa. Mẹ em bị bệnh, em phải về nhà."
"Vũ Phi Phi, nếu cô dám bước chân ra khỏi cánh cửa này một bước thì cô đừng mong mình có thể quay trở về." Vẻ mặt của Vũ Tiểu Kiều trở nên âm trầm.
Vũ Phi Phi nổi giận: "Vũ Tiểu Kiều, sao lúc nào chị cũng gây khó dễ cho em vậy?"
"Ai mới là người gây khó dễ cho ai thì chắc cô phải hiểu rõ hơn tôi chứ nhỉ? Cô hãm hại tôi nhiều lần như vậy rồi mà còn đứng đây giả vờ làm người vô tội làm gì thế?" Vũ Tiểu Kiều cũng nổi giận rồi.
Vũ Phi Phi nhìn đồng hồ, nhịp thở trở nên gấp gáp, không ổn định. Nếu còn đứng đây phí thời gian, đợi khi bác sĩ đến rồi thì cô ta sẽ không còn hy vọng có thể rời đi được nữa.
"Vũ Tiểu Kiều, chẳng nhẽ chị không biết rằng tình hình hiện giờ của Tập đoàn Tịch Thị đang rất loạn hay sao? Bây giờ người có thể giúp được anh ấy chỉ có bố mà thôi. Bây giờ tôi về nhà cầu xin bố giúp anh ấy ổn định tình hình, còn hơn là cứ để mọi chuyện tiếp tục như thế này..."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!