Bác sĩ Tiền dẫn theo một vài y tá đến nhà họ Tịch. Vũ Phi Phi nhìn thấy họ đến thì bị dọa sợ đến mức lùi về phía sau vài bước, trên mặt là vẻ kinh hoàng và lo sợ không che giấu được.
Cô ta xoay người chạy lên phòng ngay tức khắc.
Vũ Tiểu Kiều nhìn phản ứng của Vũ Phi Phi thì càng khẳng định chắc chắn suy đoán của mình. Xem ra cái thai trong bụng cô ta chỉ là một lời nói dối mà thôi.
Vũ Tiểu Kiều nói với bác sĩ Tiền: "Tôi mới kiểm tra sức khỏe mấy hôm trước nên không vội. Còn cơ thể của em gái tôi không được khỏe lắm nên bác sĩ Tiền thăm khám cho em tôi trước nhé."
"Vâng, thưa mợ chủ." Bác sĩ Tiền nói bằng giọng khách sáo.
Vậy là người giúp việc bèn dẫn bác sĩ Tiền và những y tá kia lên tầng.
Vũ Tiểu Kiều xoay người lại ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, yên lặng chờ đợi kết quả trên tầng. Cô nhìn chiếc cốc thủy tinh làm bằng thạch anh đặt trên bàn trà bằng ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lẽo.
An Tử Dụ nói đúng, để có được hạnh phúc thì phải dựa vào sự cố gắng và bảo vệ của chính mình.
Cô nhẹ nhàng đặt một tay lên bụng: "Con yêu của mẹ, mẹ sẽ cố gắng giành lấy một gia đình hạnh phúc cho con. Những bụi gai cản đường sẽ bị mẹ chặt đứt từng cây, từng cây một."
Vũ Phi Phi chạy lên phòng trong sự hoảng hốt nhưng cô ta không về phòng mình mà chạy thẳng đến phòng của Dương Tuyết Như rồi không ngừng gõ cửa.
Dương Tuyết Như vừa mới thu dọn xong nên mở cửa bằng thái độ không kiên nhẫn. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kèm theo vẻ mặt lo lắng của Vũ Phi Phi thì giọng điệu chua ngoa của bà ta bắt đầu vang lên: "Không có phép tắc, quy củ gì à? Cô tưởng muốn gõ cửa phòng tôi là gõ được hay sao?"
Vũ Phi Phi nắm chặt lấy bàn tay của Dương Tuyết Như rồi nói bằng giọng cầu xin: "Bà Tịch, mong bà cứu tôi... Bây giờ người có thể giúp tôi cũng chỉ có bà mà thôi."
Dương Tuyết Như rút tay mình lại: "Sao tôi phải giúp cô?"
Vũ Phi Phi thấy bác sĩ đang bước lên tầng thì bị dọa đến mức giọng nói cũng trở nên run cầm cập: "Bà muốn tôi làm gì cũng được, tôi làm hết, tôi làm hết. Tôi sẽ giúp bà loại bỏ cái gai trong mắt. Lần này tôi chắc chắn sẽ làm được!"
Dương Tuyết Như nghe vậy thì nheo mắt lại: "Cô nói thật à?"
"Tôi xin thề."
Dương Tuyết Như suy nghĩ trong lòng một lát, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng vô cùng sắc bén.
Bà ta không thích Vũ Tiểu Kiều và lại càng không thích cái thai trong bụng cô. Nếu bà ta tự mình ra tay thì sẽ gây ra những ồn ào không đáng có. Nhưng nếu Vũ Phi Phi đã tình nguyện như vậy thì tốt rồi. Đến lúc xảy ra chuyện gì thì người ta cũng sẽ không điều tra ra bà ta được.
"Chuyện này... Tôi có thể giúp cô đấy nhưng tôi không biết phải giúp thế nào." Dương Tuyết Như vén phần tóc mai ra sau tai rồi nói bằng giọng như cười như không.
Vũ Phi Phi đã sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài rồi mà Dương Tuyết Như còn có thời gian để thả mồi bắt cá.
"Bà Tịch, chỉ cần bà đồng ý giúp tôi thì chắc chắn bà sẽ làm được mà..." Vũ Phi Phi nắm chặt tay Dương Tuyết Như hơn.
Bác sĩ Tiền và mấy y tá đã lên trên tầng rồi.
Vũ Phi Phi nhìn thấy bóng áo trắng của bác sĩ Tiền thì sợ đến mức mất hồn mất vía, vậy là cô ta nhanh chóng trốn ra sau lưng Dương Tuyết Như. Đúng lúc đó, bà cụ Tịch cũng đi ra khỏi phòng dưới sự giúp đỡ của người giúp việc.
Bà vừa nhìn thấy bác sĩ Tiền thì vội vàng nói: "Biết là cậu cũng bận rộn lắm nên cậu nhanh chóng kiểm tra một lượt cho mấy con bé giúp tôi nhé, để tôi được yên tâm ấy mà."
"Vâng thưa bà, tôi kiểm tra xong ngay đây ạ." Bác sĩ Tiền gật đầu một cách khách sáo rồi quay sang yêu cầu y tá đi lấy máu của Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi nắm chặt lấy góc áo của Dương Tuyết Như, hai tay cô ta đều run rẩy cả rồi. Dương Tuyết Như thấy vậy thì chỉ cười nhẹ một tiếng rồi đỡ trán: "Gần đây sức khỏe của tôi cũng không được tốt lắm, ông kiểm tra giúp tôi đi."
"Chắc là huyết áp không ổn định rồi."
Dương Tuyết Như cũng muốn kiểm tra sức khỏe nên với thân phận bà chủ nhà họ Tịch thì tất nhiên là bà ta sẽ được ưu tiên trước rồi.
Vũ Phi Phi cũng hùa theo: "Đúng thế, mấy hôm nay bà Tịch cũng hay nói là sức khỏe của bà ấy không được ổn lắm. Đúng lúc hôm nay bác sĩ lại đến đây, ông mau thăm khám cho bà Tịch xem thế nào đi."
Sao bà cụ Tịch lại không thể nhận ra rằng Dương Tuyết Như đang cố tình kéo dài thời gian cơ chứ? Vì nhận ra điều đó nên vẻ mặt của bà ngày càng trở nên u ám.
"Hôm nay bác sĩ Tiền đến đây là để kiểm tra tổng quát cho Tiểu Kiều và Phi Phi nên cô chờ một lát đi. Nếu đã thấy khó chịu mấy ngày thì khó chịu thêm một lúc nữa cũng không vấn đề gì đâu."
Bà cụ vẫn còn nhớ lần trước bác sĩ Tiền đến thăm khám cho Vũ Tiểu Kiều, chính vì đột nhiên Dương Tuyết Như bị ngã cầu thang nên mới làm trì hoãn thời gian khám bệnh cho cô.
Trong lòng bà cụ dần trào dâng một nỗi nghi hoặc.
Chẳng nhẽ Dương Tuyết Như đã biết Vũ Tiểu Kiều có thai từ lâu rồi à? Thế nên hôm đó bà ta cố tình gây chuyện để không cho người ngoài biết rằng Vũ Tiểu Kiều đang có thai?
Nếu nói như vậy thì ý đồ của Dương Tuyết Như cũng quá xấu xa rồi.
"Mẹ, cơ thể con khó chịu thật mà. Con đang thấy choáng váng lắm. Mẹ để bác sĩ Tiền khám bệnh cho con trước đi ạ." Dương Tuyết Như cười cười rồi đưa tay của mình ra cho bác sĩ Tiền.
"Chỉ lấy một ít máu và kiểm tra huyết áp thôi, sẽ không làm trễ nải thời gian của bác sĩ Tiền đâu."
Dương Tuyết Như không đợi bà cụ ngăn cản mà đã để bác sĩ tiền và mấy y tá bước vào phòng ngủ của mình.
Bác sĩ Tiền rất lúng túng nhưng vì không thấy bà cụ Tịch nói gì nên ông ta cũng kiểm tra cho Dương Tuyết Như trước.
Cô y tá đang định lấy máu của Dương Tuyết Như thì bà ta giơ tay lên ngăn cản.
"Cô đi ra ngoài trước đi, tôi có vài lời muốn nói với bác sĩ Tiền."
Cô y tá đó khẽ cúi người xuống rồi đi ra ngoài, vậy là trong phòng chỉ còn lại Dương Tuyết Như và bác sĩ Tiền.
Ông ta cúi đầu chuẩn bị kim tiêm và bông vô trùng, đến lúc ngẩng đầu lên thì ông ta bị dọa đến mức hai mắt trợn trừng lên rồi vội vàng xoay người đưa lưng về phía Dương Tuyết Như.
"Bà... Bà Tịch, bà đang làm gì vậy?"
Mặc dù Dương Tuyết Như đã có tuổi nhưng nhờ chăm sóc và giữ gìn rất tốt nên khi bà ta cởi cúc áo thì làn da vừa trắng vừa mềm lồ lộ ra ngoài như cơn gió mùa xuân. Dương Tuyết Như không nút cúc áo lại mà tiếp tục cởi từng cái một.
"Bác sĩ Tiền, nếu lúc này tôi kêu ầm lên thì ông nói xem, người bên ngoài xông vào trông thấy cảnh này thì sẽ tin ông hay là tin tôi đây nhỉ?"
Bác sĩ Tiền quẫn bách đến mức đỏ bừng mặt lên: "Bà Tịch, dù gì thì bà cũng là người phụ nữ giàu có nhất nhì trong giới nhà giàu, sao bà có thể làm ra loại chuyện như thế này được?"
Dương Tuyết Như cười một cách chua chát: "Giàu có nhất nhì trong giới nhà giàu thì cũng là phụ nữ thôi. Tôi giữ gìn bản thân nhiều năm như vậy rồi, hay là bác sĩ Tiền thử nhìn qua xem."
"Mong bà chỉnh tề lại quần áo của mình." Bác sĩ Tiền nói bằng giọng căng thẳng.
"Ông làm việc cho nhà họ Tịch nhiều năm như vậy rồi nên tôi hiểu lòng ông quá mà..." Dương Tuyết Như đứng dậy rồi ôm lấy bác sĩ Tiền từ phía sau.
Cả người ông ta run lên rồi căng cứng một cách dữ dội, thế nhưng ông ta cũng không đẩy Dương Tuyết Như ra.
"Bà, bà..."
"Tôi chỉ hỏi ông có muốn hay không thôi?"
"Tôi..." Cuối cùng thì bác sĩ Tiền vẫn đẩy Dương Tuyết Như ra.
"Mong bà tự trọng cho."
Dương Tuyết Như thấy thế thì tức giận vô cùng: "Được rồi, chỉ cần bây giờ ông bước ra ngoài thì tôi sẽ kêu ầm lên là ông làm trò vô lễ với tôi."
"Bà!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!