"Máu, có máu!”
Nghe thấy tiếng kêu thất thanh đó thì tất cả mọi người đều nhìn về hướng của Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt của họ dần trở nên kinh sợ như thể đang nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp vậy.
Vũ Tiểu Kiều cũng từ từ cúi đầu xuống nhìn thì thấy quần jeans của mình loang lổ vết máu. Cô sợ đến mức trợn trừng hai mắt, bấy giờ mới cảm nhận được bụng dưới của mình đang truyền đến từng trận đau nhức.
Cô lảo đảo người, chỉ muốn bám víu hoặc nắm chặt vào thứ gì đó nhưng bên cạnh cô chẳng có ai, cũng chẳng có bất cứ thứ gì cả.
Con yêu của mẹ...
Con yêu của mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Tịch Thần Hạn thấy thế thì bước thật nhanh tới, cùng lúc đó thì Cung Cảnh Hào cũng đang chạy vội lại chỗ cô.
Nhưng Tịch Thần Hạn vẫn nhanh chân hơn, anh bế ngang Vũ Tiểu Kiều lên.
"Đừng sợ, anh dẫn em đến gặp bác sĩ." Giọng nói khàn khàn của Tịch Thần Hạn khiến cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Vũ Tiểu Kiều ôm chặt lấy anh rồi nói bằng giọng yếu ớt không che giấu được sự nghẹn ngào: "Con của chúng ta sẽ không sao đâu đúng không anh? Anh nhất định phải cứu con yêu của chúng ta nhé."
"Chắc chắn sẽ không có việc gì mà. Có anh ở đây rồi, em đừng sợ." Tịch Thần Hạn bước nhanh như chạy, anh bế Vũ Tiểu Kiều về phía khoa phụ sản.
Cung Cảnh Hào đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng họ xa dần. Trong đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm của anh xen lẫn một chút đau thương và một chút quan tâm sâu đậm.
Khoa phụ sản.
Trong phòng làm việc của bác sĩ đang có rất nhiều bệnh nhân. Tịch Thần Hạn xông vào rồi gầm lên một tiếng trong sự tức giận làm tất cả mọi người sợ đến mức chạy hết ra ngoài.
"Cút hết ra ngoài cho tôi."
Tịch Thần Hạn đặt Vũ Tiểu Kiều lên một cái giường trong phòng làm việc. Anh lôi ông bác sĩ đang trợn mắt há mồm ngồi phía sau bàn làm việc dậy rồi gần như gầm lên:
"Cấp cứu nhanh lên! Hiện giờ cô ấy đang mang thai đấy!"
Bác sĩ nhìn thấy vết máu loang lổ trên quần của Vũ Tiểu Kiều thì cũng vô cùng sợ hãi.
"Cô ấy đang mang thai cậu chủ nhỏ nhà họ Tịch, nếu cô ấy và đứa bé xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi chỉ hỏi tội một mình ông thôi đấy!"
Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh lẽo như lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ khiến người khác nghe thấy mà không khỏi run rẩy.
Vị bác sĩ đó bị dọa đến mức hai chân như nhũn ra nên phải gật đầu liên tục: "Cậu Thần yên tâm, chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu mợ chủ và cậu chủ nhỏ."
Ý thức của Vũ Tiểu Kiều dần trở nên mơ hồ, cô không nghe rõ Tịch Thần Hạn và bác sĩ nói gì với nhau nữa. Cô chỉ cảm thấy âm thanh ồn ào bên tai mình, dường như có rất nhiều người đang bận rộn thì phải...
Đợi đến khi Vũ Tiểu Kiều tỉnh lại thì cô cũng không biết mình đã ngủ mê man như vậy trong bao lâu nữa.
Cô nằm trên chiếc giường bệnh được phủ ga trắng tinh, trên tay thì cắm ống truyền dịch. Thỉnh thoảng bên tai cô lại truyền đến tiếng bíp bíp của thiết bị y tế, trong không khí yên tĩnh phảng phất mùi thuốc khử trùng chuyên dùng trong bệnh viện.
Cô không biết mình đã nằm ở đây bao lâu cũng không biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, bây giờ trong đầu cô chỉ là một mảng trống rỗng.
Mãi cho đến khi giọng nói của Tịch Thần Hạn vang lên bên tai thì cô mới dần dần có phản ứng.
"Tiểu Kiều, em tỉnh rồi à?"
Vũ Tiểu Kiều ngước mắt lên, nhìn thấy sự quan tâm nồng đượm ẩn sâu trong đáy mắt của Tịch Thần Hạn thì trong lòng cô cảm thấy đau nhói, đột nhiên hốc mắt cô đỏ bừng lên.
"Con của chúng ta đâu rồi anh? Con của chúng ta sao rồi?" Hai tay cô che ở trên bụng, trong lòng thì tràn đầy sự hoảng sợ.
Tịch Thần Hạn đau lòng ôm hai má cô rồi nói bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng: "Em đừng lo, con của chúng ta không sao cả, thằng bé kiên cường lắm. Nhưng em phải cẩn thận hơn, chăm sóc bản thân nhiều hơn nhé."
Nước mắt của Vũ Tiểu Kiều rơi xuống, cô ôm lấy Tịch Thần Hạn.
"Đều do em, là do em không bảo vệ con của chúng ta thật tốt. Từ nay về sau chắc chắn em sẽ tự bảo vệ bản thân mình, không để bất cứ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương đến con của chúng ta nữa."
Tịch Thần Hạn hôn thật khẽ lên trán cô: "Em đừng khóc, cũng do anh đã xao nhãng. Từ nay về sau, anh sẽ không để những chuyện như ngày hôm nay phát sinh thêm một lần nào nữa."
Đột nhiên Vũ Tiểu Kiều nhớ ra nên vội vàng hỏi Tịch Thần Hạn: "Bà nội đâu rồi anh? Bây giờ bà nội thế nào rồi ạ?"
"Bà nội đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi. Nhưng đến bây giờ bà vẫn chưa tỉnh lại."
Vũ Tiểu Kiều nức nở: "Em thực sự không đẩy bà nội, không phải do em mà."
"Anh biết mà, anh tin em."
Tịch Thần Hạn ôm chặt cô gái yếu ớt của anh vào lòng.
Bây giờ Vũ Tiểu Kiều đang rất yếu, cô ngả người vào vòng tay rộng lớn và vững chãi của Tịch Thần Hạn rồi lại muốn ngủ. Đến lúc cô tỉnh lại thì người ở bên cạnh cô đã là An Tử Dụ.
"Thần Hạn đâu rồi?" Cô nhìn quanh phòng bệnh rộng lớn một lần thì không thấy Tịch Thần Hạn đâu.
An Tử Dụ đỡ cô dậy rồi đặt một cái gối ngang lưng của cô để cô có thể dựa vào đầu giường một cách thoải mái.
"Anh ta quay về công ty rồi, trước khi đi anh ta còn dặn tôi là phải chăm sóc cô thật tốt đấy. Cô đừng lo, bây giờ có tôi canh chừng thì không ai có thể lại gần cô được đâu."
Hai tay Vũ Tiểu Kiều vuốt ve vùng bụng dưới: "Tôi không muốn trở thành kẻ thù với đối phương nhưng hết lần này đến lần khác, đối phương lại không muốn để tôi được sống một cách thoải mái."
Mặc dù tình hình lúc đó rất hỗn loạn nhưng cô khẳng định rằng chắc chắn lúc đó có người đứng sau lưng đẩy cô nên suýt nữa cô mới rơi từ trên cầu thang xuống. Nếu không có bà cụ Tịch níu cô lại kịp thời rồi đẩy cô ra thì chắc chắn người ngã xuống cầu thang rồi hôn mê bất tỉnh sẽ là cô chứ không phải bà cụ nữa.
"Bà nội đã cứu tôi và con yêu của tôi. Tôi sẽ không để người đã đẩy tôi sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy đâu."
An Tử Dụ cũng vô cùng căm phẫn: "Còn ai có thể đẩy cô ngoài Dương Tuyết Như và Vũ Phi Phi được nữa đây? Hiện giờ hai người họ đã cấu kết với nhau để cùng đối phó với cô rồi. Bây giờ cô muốn ứng phó với hai người họ thì thực sự rất khó đấy. Thêm nữa, trong cái thế giới của người giàu này thì thủ đoạn của Dương Tuyết Như đã vô cùng nổi tiếng rồi. Tôi nghe nó năm đó Dương Tuyết Như vốn không phải là bà chủ nhà họ Tịch đâu, bà ta đã cướp vị trí này thì tay chị gái của mình đấy. Tôi còn nghe nói là bà ta không có khả năng sinh con. Nhưng mà thông tin tôi biết được cũng không nhiều lắm, chỉ là tôi nghe người ta đồn rằng mẹ của Cung Cảnh Hào là con của chị gái Dương Tuyết Như chứ không phải con gái ruột của bà ta. Người ta còn đồn rằng Dương Tuyết Như không thể sinh con nên anh Thần, Tịch Thần Hạn chỉ là một đứa trẻ mồ côi được Dương Tuyết Như thu nhận mà thôi."
"Nhưng tất cả cũng chỉ là tin đồn vì thời gian gần đây Tập đoàn Tịch Thị gặp rất nhiều sóng gió và khó khăn, Dương Tuyết Như muốn nắm lại quyền điều hành Tập đoàn Tịch Thị nên mới nảy sinh những tin đồn này đấy."
"Ai mà không biết là tình cảm mẹ con giữa Dương Tuyết Như và Tịch Thần Hạn rất tốt, bình thường họ còn được khen ngợi là hình mẫu của tình mẫu tử và lòng hiếu thảo đấy. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, đâu phải lúc nào tình cảm của giới nhà giàu cũng rõ ràng như ban ngày như vậy đâu."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!