Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

"Tiểu Kiều, cô đang nghĩ gì vậy?" An Tử Dụ gọi to, kéo suy nghĩ của Vũ Tiểu Kiều về với thực tại.

Cô lắc đầu một cái: "An An, tôi hỏi cô nhé, nếu cô là Tịch Thần Hạn thì bây giờ cô sẽ làm gì?"

An Tử Dụ suy nghĩ một lát: "Nếu là tôi thì chắc tôi sẽ lựa chọn thỏa hiệp. Dù sao Dương Tuyết Như và đám cổ đông kia cũng lớn tuổi rồi, họ còn sống được bao lâu nữa đây? Thế nên tội gì phải đối đầu với họ làm gì? Lợi chẳng thấy đâu, chỉ thấy hại. Anh Thần cũng chỉ mới nắm quyền điều hành Tập đoàn Tịch Thị được vài năm thôi, mặc dù thành tích vô cùng vượt trội, xuất sắc không ai bằng nhưng hầu hết đám cổ đông già đó đều rất cứng đầu, lại còn bảo thủ và cố chấp không chịu thay đổi, rất khó để họ chấp nhận suy nghĩ của người trẻ tuổi. Thế lực trong Tập đoàn của họ thì lại rắc rối, muốn diệt sạch tận gốc thì chỉ có cách diệt trừ đối phương một nghìn, mình cũng thiệt hại đến tám trăm, không có ích lợi gì cả."

"Nhưng dù có đấu đá đến khi nào thì anh Thần vẫn là người duy nhất nắm quyền điều hành Tập đoàn Tịch Thị, ai cũng không có quyền lên tiếng. Mà Tiểu Kiều à, bây giờ cô còn đang mang thai, nhà họ Tịch có người kế thừa rồi thì địa vị của anh ta lại càng vững chắc hơn."

"Nhưng Thần Hạn lại không phải là cô, muốn anh ấy nhượng bộ thì khó lắm. Huống hồ mục đích của bà Tịch rất rõ ràng, bà ta muốn thâu tóm toàn bộ nhà họ Tịch." Vũ Tiểu Kiều nói.

"Bà ta thực sự quá tham lam. Đã lớn tuổi lại còn không có con cháu, việc gì mà bà ta phải làm thế nhỉ? Làm vậy thì bà ta được cái gì cơ chứ? Sau này bà ta chết rồi thì cũng có mang xuống mồ được đâu?" An Tử Dụ lắc đầu một cái rồi gọt trái cây, cắt thành những miếng nhỏ đặt trong một cái đĩa rồi đưa cho Vũ Tiểu Kiều.

"Tôi không muốn ăn." Vũ Tiểu Kiều lắc đầu một cái.

An Tử Dụ chỉ chỉ vào đồng hồ: "Cô không muốn ăn cũng phải ăn. Bây giờ là thời gian ăn hoa quả của cô ấy."

"Thời gian ăn hoa quả?" Vũ Tiểu Kiều nhíu mày rồi hỏi một cách ngờ vực.

"Anh Thần nhà cô đã lên một bảng giờ giấc ăn uống cho cô rồi. Anh ta nói gần đây cơ thể của cô quá suy nhược và không có chất dinh dưỡng, để đảm bảo cô và đứa bé trong bụng cô được bồi bổ một cách đầy đủ nên anh ta đã sắp xếp khung thời gian ăn uống hợp lý cho cô rồi."

An Tử Dụ vừa nói vừa đưa một miếng táo cho Vũ Tiểu Kiều.

"Anh Thần nhà cô đau lòng vì cô lắm đấy."

Đột nhiên Vũ Tiểu Kiều đỏ bừng mặt lên, khóe môi thì không kìm được mà cười rất tươi.

"Đúng là từ khi biết tôi mang thai thì dường như anh ấy thay đổi hẳn, cẩn thận quan tâm tôi từng chút một."

"Có khi chuyện này cũng không liên quan gì đến đứa bé trong bụng cô đâu. Nếu không phải vì thật lòng yêu thương cô thì sao anh ta có thể đối xử với cô tốt như vậy được? Vũ Phi Phi cũng mang thai đấy thôi, cô không thấy anh ta đối xử với Vũ Phi Phi..." An Tử Dụ thấy mình lỡ lời nên vội vàng ngậm miệng lại.

"Tôi đã cắt táo thành những miếng nhỏ rồi, dễ ăn lắm nên cô ăn một chút đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, việc quan trọng nhất mà cô cần làm bây giờ chính là ăn nhiều, ngủ nhiều, chú trọng sức khỏe của bản thân."

Nhắc đến Vũ Phi Phi khiến tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều trở nên nặng nề.

Cô ăn hai miếng táo, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa rồi hạ thấp giọng mà nói.

"An An, bây giờ tôi có thể xác định chuyện Vũ Phi Phi mang thai chỉ là giả vờ thôi."

"Gì cơ?" An Tử Dụ nhíu mày một cách nghi ngờ.

Vũ Tiểu Kiều kể lại cho An Tử Dụ nghe về chuyện Vũ Phi Phi phản kháng lại sự kiểm tra của bác sĩ và cả chuyện cô ta đã làm loạn nhà họ Tịch lên như thế nào.

"Nếu cô ta thực sự mang thai thì tại sao lại không để bác sĩ kiểm tra? Hơn nữa, mỗi lần bà nội mời bác sĩ đến nhà để kiểm tra sức khỏe thì cô ta đều từ chối cả." Vũ Tiểu Kiều nói.

"Nếu cô nói như thế thì xem ra cái thai trong bụng cô ta thực sự có vấn đề." An Tử Dụ nói.

"Chắc chắn tôi phải làm rõ chuyện này. Không thể để Vũ Phi Phi đạt được mục đích." Vũ Tiểu Kiều siết chặt bàn tay lại.

Buổi tối, Tịch Thần Hạn tới.

Vũ Tiểu Kiều nói với anh một cách dứt khoát: "Phải giải quyết cả chuyện của Vũ Phi Phi nữa."

Tịch Thần Hạn ngây người một lúc rồi nở nụ cười.

Vũ Tiểu Kiều thấy thế thì nhíu mày: "Anh cười gì thế?"

"Chờ em nói ra câu này cũng lâu quá đấy." Tịch Thần Hạn rất thích cảm giác này.

Anh muốn Vũ Tiểu Kiều bày tỏ thái độ gì đó, chỉ có như vậy mới chứng tỏ anh có vị trí rất quan trọng trong lòng cô.

Vũ Tiểu Kiều quay mặt sang một bên: "Nếu không phải em cảm nhận được Vũ Phi Phi không mang thai thì em sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng như vậy đâu."

Tịch Thần Hạn ôm lấy Vũ Tiểu Kiều từ phía sau, áp nhẹ má lên cổ cô, khẽ ngửi mùi hương quyến rũ trên cơ thể cô thì trái tim cảm thấy nhộn nhạo.

"Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ em tha lỗi cho anh chưa?"

Vũ Tiểu Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn lên, cố tình giả vờ như mình đang tức giận.

"Hiện giờ em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, anh còn không biết mình sai ở đâu à?"

"Em không nói thì sao anh biết anh sai ở đâu được." Sống mũi cao thẳng của Tịch Thần Hạn cứ cọ cọ vào cổ cô.

"Làm sai mà còn cần người khác phải chỉ cho mình biết mình sai ở đâu hả? Anh vẫn không chịu giác ngộ đúng không?"

"Giác ngộ là gì cơ? Anh không biết đâu."

Vũ Tiểu Kiều nghe vậy thì hừ một tiếng.

"Anh Tịch, anh cứ ôm như vậy làm em rất khó chịu, em không thở được."

Tịch Thần Hạn cười rồi thả lỏng tay ra nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng từ phía sau.

"Như thế này đã được chưa em?"

"Chưa được."

Tịch Thần Hạn tiếp tục thả lỏng tay ra chút nữa: "Được chưa em?"

"Chưa được."

Tịch Thần Hạn đã ôm cô nhẹ nhàng hết mức có thể rồi, nếu anh còn buông lỏng tay ra nữa thì chính là buông cô ra luôn rồi. Nghĩ vậy nên anh nhíu mày: "Em cố ý."

"Nghĩ cách làm em vui trước đi, nếu không thì đừng mong ôm em."

Cô nói bằng giọng như đang nũng nịu khiến Tịch Thần Hạn không nhịn được mà cười rộ lên.

"Mặt em bây giờ trông như cô yêu tinh nhỏ vậy."

Vũ Tiểu Kiều chép chép miệng: "Em không phải yêu tinh nhỏ đâu, em là yêu tinh tu luyện ngàn năm rồi đấy."

Tịch Thần Hạn ôm chặt cô vào lòng, đè cô dưới người mình rồi nói bằng giọng vừa trầm vừa thấp: "Vậy thì anh phải thu phục cô yêu tinh này mới được."

"Đừng, đừng..."

Tịch Thần Hạn cúi đầu hôn lên môi Vũ Tiểu Kiều, chặn lại toàn bộ nhịp thở của cô, chỉ còn sót lại những âm thanh len lỏi qua kẽ môi.

Vũ Phi Phi đứng ngoài cửa phòng bệnh, qua tấm kính thủy tinh trên cửa phòng, cô ta có thể nhìn rõ cảnh hai người họ đang ôm hôn nhau trên giường. Cô ta hận đến mức siết chặt tay lại, móng tay ghim chặt vào da thịt trên bàn tay làm máu tươi chảy ra.

Cô ta còn tưởng rằng việc làm của Dương Tuyết Như đã khiến tất cả mọi người nghĩ rằng bà cụ Tịch ngã từ trên cầu thang xuống là do Vũ Tiểu Kiều. Thậm chí Dương Tuyết Như còn tìm một sư thầy xem bát tự rồi nói rằng bát tự của Vũ Tiểu Kiều và bát tự của bà cụ Tịch xung khắc với nhau, thế nên Vũ Tiểu Kiều mới muốn làm hại bà cụ.

Bây giờ toàn bộ trên dưới nhà họ Tịch đều đang chống đối lại Vũ Tiểu Kiều nên Vũ Phi Phi cho rằng Tịch Thần Hạn cũng sẽ vì chuyện này mà giãn dần khoảng cách với Vũ Tiểu Kiều. Nhưng nào ngờ hai người họ vẫn gắn bó keo sơn với nhau như vậy.

Sao Vũ Tiểu Kiều lại có sức hấp dẫn lớn như vậy chứ? Sao Tịch Thần Hạn lại yêu chị ta nhiều đến vậy? Mình có điểm nào thua kém Vũ Tiểu Kiều đâu? Sao Tịch Thần Hạn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn mình một cái? Rốt cuộc chị ta đã dùng cách nào để giữ chặt Tịch Thần Hạn vậy?

Hiện giờ trong lòng Vũ Phi Phi đang rất hận Vũ Tiểu Kiều, hận đến chết. Chắc chắn cô ta sẽ nghĩ ra cách để Vũ Tiểu Kiều vĩnh viễn không được ở bên Tịch Thần Hạn nữa.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận