Bà cụ Tịch nhận nhầm Vũ Phi Phi thành Lê Mai, mẹ ruột của Tịch Thần Hạn. Trí nhớ của bà đã quay trở về hơn hai mươi năm trước, lúc đó Tịch Thần Hạn còn chưa ra đời.
Năm đó bố anh là Tịch Trọng Nam đã gần sáu mươi nhưng vẫn không có con trai để nối dõi tông đường. Toàn bộ trên dưới nhà họ Tịch đều rất lo lắng, nếu Tịch Trọng Nam vẫn không có con trai thì chỉ có thể nhận một đứa con nuôi bên ngoài rồi để đứa bé đó kế thừa sản nghiệp kếch xù của nhà họ Tịch mà thôi.
Bà cụ Tịch không muốn nhận nuôi bên ngoài vì nếu làm như thế thì huyết thống chính nhà họ Tịch sẽ không còn nguyên vẹn nữa mà sẽ lẫn huyết thống của dòng họ khác và đến lúc đó thì toàn bộ dòng họ Tịch cũng sẽ rơi vào tay dòng họ đó.
Sau đó, khi biết Lê Mai đang mang trong mình đứa con của Tịch Trọng Nam thì bà cụ vô cùng vui mừng.
Khi kết quả xét nghiệm cho thấy thai nhi là con trai thì bà cụ Tịch đã tôn sùng Lê Mai trên tất cả mọi thứ. Lê Mai trở thành vị cứu tinh của nhà họ Tịch, được bà cụ nâng niu trên tay như vật báu, dường như những thứ tốt nhất bà cụ đều dành cho Lê Mai.
Thế nhưng sau đó, không ai biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho Lê Mai phải cướp đi cậu chủ nhỏ Tịch Thần Hạn của nhà họ Tịch. Sau khi tìm được bà ấy thì bà ấy lại dùng mọi cách từ sống đến chết để uy hiếp, dọa dẫm. Cuộc chiến tranh giành con cái này kéo dài tận đến khi Tịch Thần Hạn lên bảy, khi ấy thì anh mới chính thức được đưa về ngôi nhà của mình.
Hiện giờ bà cụ đang nhận nhầm Vũ Phi Phi thành Lê Mai, những người đã từng chứng kiến chuyện năm đó đều hiểu rõ mười mươi rằng trước khi bà cụ hồi phục lại trí nhớ như cũ thì địa vị của Vũ Phi Phi sẽ vượt lên trên tất cả mọi người.
Bà cụ nằm trên giường bệnh rồi kéo chặt lấy tay Vũ Phi Phi như thể nếu bà không kéo như thế này thì cô ta sẽ bị những người xung quanh bức hại vậy.
Bà cụ nhìn chằm chằm vào bụng dưới của Vũ Phi Phi một cách vui vẻ, không che giấu được nếp nhăn trên khóe môi vì quá vui mừng.
"Tốt quá rồi, cuối cùng nhà họ Tịch chúng ta cũng có người nối dõi rồi."
"Từ nay về sau, con cứ ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con. Sẽ không có ai dám gây chuyện với con đâu. Trọng Nam cũng sẽ phải cưng chiều, yêu thương con thôi. Bây giờ con chính là người có địa vị lớn nhất trong nhà họ Tịch đấy. Ngay cả cái cô Dương Tuyết Như kia kìa, cô ta cũng phải lễ độ cung kính mỗi khi nhìn thấy con đấy, ai bảo cô ta không biết đẻ làm gì cơ chứ."
Dương Tuyết Như thấy lời nói của bà cụ ngày càng quá đáng thì sắc mặt cứ trắng bệch ra.
Vài người đang vây quanh trong phòng bệnh nghe thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, để tránh cho bầu không khí càng trở nên lúng túng thì họ cũng xin phép rời khỏi phòng bệnh.
Dương Tuyết Như thầm trợn trừng mắt nhìn bà cụ Tịch một cái. Quá khứ đã trôi qua lâu như vậy rồi mà vẫn muốn đào bới lại chuyện cũ để xát muối lên miệng vết thương của người khác. Bà cụ sống ngoan cố cả một đời rồi, lần này coi như là báo ứng của bà thôi.
Bà cụ Tịch đã từng là một nữ anh hùng anh minh sáng suốt cả một đời, oai phong rung chuyển cả giới thương trường là thế nhưng cuối cùng vẫn mắc phải căn bệnh Alzheimer quái ác này.
"Mẹ, sẽ không có ai đối với Phi... Không, sẽ không có ai dám làm gì A Mai đâu ạ. Chị ấy là người có công lớn với nhà họ Tịch chúng ta nên chắc chắn người nhà họ Tịch sẽ đối xử lễ độ với chị ấy và cho chị ấy ăn thật ngon rồi. Chỉ cần chị ấy để cậu chủ nhỏ nhà họ Tịch lại thì dù chị ấy muốn gì đi chăng nữa, nhà họ Tịch cũng sẽ cho chị ấy được."
Bà cụ Tịch nghe vậy thì trợn mắt nhìn Dương Tuyết Như một cái rồi chỉ thẳng ngón tay về phía cửa.
"Đi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy cô, A Mai cũng không muốn nhìn thấy cô đâu."
Vẻ mặt của Dương Tuyết Như hơi cứng đờ nhưng bà ta vẫn cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Từ đầu đến cuối Tịch Thần Hạn chỉ đứng ở một bên im lặng quan sát.
"Trọng Nam này, con phải đối xử thật tốt với A Mai đấy nhé. Con bé là một đứa có phúc có đức, nhà họ Tịch chúng ta phải làm phiền con bé nhiều đấy." Bà cụ cười một tràng rồi nói với Tịch Thần Hạn.
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn về phía Vũ Phi Phi làm cô ta sợ đến mức cúi đầu thật thấp.
Vũ Phi Phi rất sợ ánh mắt đó của Tịch Thần Hạn thế nên cô ta càng siết chặt tay bà cụ Tịch hơn nữa. Bà cụ nhận ra được sự sợ hãi của Vũ Phi Phi nên vội vàng vỗ nhẹ lên tay cô ta.
"A Mai, con đừng sợ, nếu Trọng Nam có gan không nhận con và đứa bé trong bụng con thì mẹ sẽ đuổi nó ra khỏi nhà."
Khóe môi Vũ Phi Phi cứng đờ lại rồi lúng túng gật đầu một cái.
"Trọng Nam, con về trước đi, A Mai giao cho mẹ." Bà cụ Tịch phất tay một cái với Tịch Thần Hạn.
Không biết trí nhớ của bà cụ đã nhảy đến đoạn nào rồi.
Tịch Thần Hạn gật đầu một cái: "Bà nội, bà nghỉ ngơi cho khỏe đấy nhé."
Bà cụ nghe thế thì nở nụ cười: "Trọng Nam, con lẫn rồi đấy à? Sao con lại gọi mẹ là bà nội? Con phải gọi mẹ là mẹ chứ."
Tịch Thần Hạn thấy bà nội trở thành như vậy thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Anh rầu rĩ gật đầu một cái rồi lại liếc mắt sang nhìn Vũ Phi Phi khiến cô ta sợ hãi đến mức lui vội vàng lùi về phía sau bà cụ một bước.
"Chăm sóc bà nội tử tế vào, đừng nảy sinh những suy nghĩ không đúng mực." Tịch Thần Hạn hạ thấp giọng cảnh cáo Vũ Phi Phi rồi sải bước ra khỏi phòng điều trị.
Anh muốn đi tìm bác sĩ hỏi xem có hy vọng thay đổi được tình hình của bà nội hay không.
Lúc Vũ Tiểu Kiều nghe được tin tức của bà nội thì cô chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu mình. Cô còn tưởng có thể nhân cơ hội này để Vũ Phi Phi cuốn gói khỏi nhà họ Tịch. Nào ngờ bà cụ lại nhận nhầm cô ta với mẹ ruột của Tịch Thần Hạn, e rằng lần này không ai có thể động đến Vũ Phi Phi được nữa.
Vũ Tiểu Kiều đến thăm bà cụ, hiện giờ thì bà đã không biết cô là ai nữa rồi. Bà cụ nhìn cô rất lâu, nhíu mày suy nghĩ nhưng vẫn không thể nhớ ra được. Vũ Tiểu Kiều thấy thế thì thở dài một hơi, không đành lòng để bà cụ hao tâm tổn trí suy nghĩ thêm nữa.
Vũ Phi Phi hơi nhếch môi cười, nhân lúc bà cụ nằm xuống giường, cô ta hạ thấp giọng nói với Vũ Tiểu Kiều: "Chị à, nếu ông trời đã cho em cơ hội thì em phải nắm bắt thật tốt mới được."
Vũ Tiểu Kiều chỉ liếc nhìn Vũ Phi Phi qua khóe mắt.
"Đúng là ông trời cho cô một cơ hội rất tốt nhưng đây cũng là một cái ngã ba đấy, nếu cô biết sai thì cô có thể sửa chữa lỗi lầm và đừng cứ khăng khăng đi trên con đường của mình nữa. Cô có thể suy nghĩ về điều này một chút cũng được, dù sao chúng ta cũng là chị em mà. Thế nhưng nếu cô không chịu thay đổi thì có khi thứ mà cô cho là cơ hội tốt sẽ biến thành vực thẳm khiến cô mất hết tất cả và không thể trở về được nữa đấy."
Vũ Phi Phi thầm cắn răng một cái: "Rốt cuộc là cơ hội hay là thứ gì thì còn phải chờ xem thế nào, bây giờ kết luận vẫn còn hơi sớm đấy."
Vũ Tiểu Kiều không muốn lãng phí nước bọt với Vũ Phi Phi nữa nên cô đứng dậy rời khỏi phòng bệnh của bà cụ.
Bây giờ cô phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được vì chỉ mới đi được vài bước mà cô đã cảm thấy vùng bụng dưới của mình truyền đến một cơn đau nhói.
Lúc trước cô bị xuất huyết, tình hình lúc đó nguy hiểm như thế mà cô vẫn có thể giữ được đứa con của mình đã là một điều may mắn vô cùng rồi.
Cô trở về phòng bệnh của mình rồi nằm xuống giường.
An Tử Dụ đẩy cửa đi vào, mặc dù trên mặt cô ấy là nụ cười rất tươi nhưng vẫn có thể nhìn ra được đáy mắt cô ấy ẩn chứa sự không vui.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!