Vũ Phi Phi không thể tin nổi vào điều đang hiển hiện trước mắt mình nữa.
Vũ Tiểu Kiều mang nhóm máu O mà Cao Thúy Cầm lại có nhóm máu AB.
Người có nhóm máu AB sao có thể sinh ra con gái có nhóm máu O được?
Vũ Phi Phi xem kỹ lại hồ sơ bệnh án của Cao Thúy Cầm thêm lần nữa, sau khi khẳng định bản thân không nhìn nhầm nhóm máu của Cao Thúy Cầm thì cô ta không kiềm chế được mà rơi vào suy ngẫm.
Bố mình có nhóm máu A, nếu Vũ Tiểu Kiều đúng là con ruột của bố thì chị ta không thể mang nhóm máu O được. Huống chi người có nhóm máu AB sao có thể sinh ra một đứa trẻ có nhóm máu O được cơ chứ?
Vậy thì điều này có thể chứng minh Vũ Tiểu Kiều không phải là con gái ruột của Cao Thúy Cầm. Nếu Vũ Tiểu Kiều không phải là con gái ruột của Cao Thúy Cầm thì thân phận thực sự của chị ta là gì đây?
Vũ Phi Phi nghe thấy có tiếng người nói chuyện vọng vào từ bên ngoài thì vội vàng cất hồ sơ bệnh án lại chỗ cũ, đeo khẩu trang lên rồi cầm cây lau nhà cúi đầu lau dọn, sau đó từ từ rời khỏi phòng chứa hồ sơ.
Dựa vào thân phận nhân viên quét dọn thì cô ta đã vào được phòng chứa thuốc của bệnh viện đúng với ý đồ ban đầu. Khi đang cúi đầu lau dọn, nhân lúc y tá không chú ý, cô ta lén lấy một lọ thuốc phá thai rồi nhét vào trong tay áo.
Vũ Phi Phi đẩy xe rác đi cầu thang máy lên tầng trên rồi tiến đến gần phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều. Cô ta nắm chặt lọ thuốc phá thai trong túi áo, ánh mắt thì trở nên hung dữ vô cùng.
Hiện giờ tất cả những điều mà Vũ Tiểu Kiều đang được hưởng thụ là vì đứa con trong bụng chị ta, mình nhất định phải đoạt lại tất cả những thứ mà chị ta đang có mới được.
Mấy ngày nay cơ thể của Vũ Tiểu Kiều rất yếu, lại còn xảy ra nhiều chuyện như vậy nên tâm trạng của cô cũng rất nhiễu loạn. Cô nằm trên giường nhưng vẫn cứ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, không có một chút sức lực nào cả.
Tịch Thần Hạn cũng biết hiện giờ cơ thể của cô không được tốt nên khu phòng mà cô ở đã được anh phòng tỏa lại, một ngọn gió cũng không thổi lọt qua được chứ đừng nói là người nào đó được phép bước chân vào làm phiền cô.
Sau khi nhận ra Lê Mai thật thì tình trạng của bà cụ Tịch cũng đã tốt lên rất nhiều. Mặc dù ký ức của bà vẫn còn mơ hồ và lẫn lộn nhưng ít nhất thì ngày thường bà cũng không còn nhận nhầm người nữa.
Rốt cuộc thì trên mặt của Tịch Thần Hạn cũng đã xuất hiện nụ cười, hoặc là tức giận như một người bình thường chứ mấy ngày nay, trên mặt anh đều là vẻ u ám trông kinh khủng như quỷ vậy.
Vũ Tiểu Kiều cũng không đành lòng phá hoại tâm trạng của Tịch Thần Hạn nên cô vẫn chưa nói cho anh biết chuyện Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng đã lấy danh nghĩa đến đây thăm cô để cầu xin cho Vũ Phi Phi. Ngay cả mẹ cô cũng đã đến đây để cầu xin cho cô ta nữa mà.
Tại sao những người ở bên cạnh cô lại chẳng có một ai thực lòng yêu thương cô vậy?
Thực ra cô rất ghen tỵ với Vũ Phi Phi.
Quý Ninh đến thăm Vũ Tiểu Kiều đúng lúc cô vừa mới ngủ dậy. Bảo vệ ngoài cửa vốn muốn ngăn Quý Ninh lại nhưng họ cũng không có cách nào cả, dù họ có ngăn cản cũng vô ích vì hiện giờ Quý Ninh chính là viện trưởng của bệnh viện này.
Vừa nhìn thấy Quý Ninh là Vũ Tiểu Kiều đã biết lí do bà ta đến đây là gì.
"Bà Tô ạ, tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi, giữa tôi và Nhất Hàng hoàn toàn không có gì cả, mong bà đừng hiểu lầm." Vũ Tiểu Kiều đi thẳng vào vấn đề để tránh lãng phí thời gian của đôi bên.
Đúng là vì những tin đồn nhảm nhí bên ngoài nên Quý Ninh mới đến đây. Bà ta muốn biết xem liệu có phải đứa bé trong bụng Vũ Tiểu Kiều là con của Tô Nhất Hàng hay không.
Nghe Vũ Tiểu Kiều nói thẳng thắn như thế thì Quý Ninh cảm thấy hơi ngượng ngùng nên chỉ biết cười một cách lúng túng.
"Dì cũng qua thăm cháu một chút thôi mà."
Quý Ninh không ghét Vũ Tiểu Kiều mà thậm chí mỗi khi nhìn thấy cô, bà ta còn có cảm giác vô cùng thân thiết. Bà ta có thể nhìn thấy bóng dáng con gái yêu của mình từ trên người Vũ Tiểu Kiều, nếu con gái của bà ta vẫn còn thì có lẽ cô ấy cũng đã khôn lớn trưởng thành như Vũ Tiểu Kiều rồi.
"Hiện giờ tôi không sao cả."
Thực sự thì bây giờ Vũ Tiểu Kiều không thể cố bày tỏ thái độ tốt đẹp được nữa rồi. Cảm giác bị tất cả mọi người hoài nghi khiến cô cảm thấy không thoải mái chút nào.
"Cháu nghỉ ngơi đi, dì đi trước nhé." Quý Ninh xoay người đi ra ngoài.
Vũ Tiểu Kiều gọi tên bà ta: "Bà Tô, nhờ bà chuyển lời đến Nhất Hàng rằng tôi vẫn rất khỏe, mong anh ta đừng lo lắng, cũng không cần đến thăm tôi. Chờ sức khỏe của tôi khá hơn một chút, tôi sẽ mở một cuộc họp báo để làm rõ chuyện này."
Trên mặt Quý Ninh là vẻ vui mừng: "Tiểu Kiều, cháu là một cô gái tốt."
Vũ Tiểu Kiều rũ mi mắt: "Tôi không hy vọng chuyện này sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Nhất Hàng."
"Người tạo ra scandal này muốn nhắm vào tôi nên mới liên lụy đến Nhất Hàng như thế."
Sau khi Quý Ninh rời đi không lâu thì Tịch Thần Hạn tới. Mặc dù anh không hề hỏi Vũ Tiểu Kiều một câu về scandal giữa cô và Tô Nhất Hàng nhưng trong lòng cô thừa hiểu rằng anh đang cảm thấy khó chịu như thế nào.
Anh nhỏ nhen như vậy, lại còn hay ghen, kiềm chế không hỏi cô chỉ vì anh biết cơ thể cô đang không thoải mái mà thôi.
Cô nghĩ chắc anh cũng biết chuyện Quý Ninh vừa đến thăm, nếu không thì anh cũng sẽ không nói lời nào từ lúc bước vào cửa như thế.
"Hôm đó em hơi khó chịu nên ngất xỉu bên đường, may mà có Nhất Hàng đưa em tới bệnh viện, sau khi kiểm tra em mới biết mình có thai. Hôm đó em gọi điện cho anh nhưng lúc đó anh giúp Mục Vân Thơ làm thủ tục xuất viện."
Vũ Tiểu Kiều quay mặt sang một bên, không nhìn Tịch Thần Hạn.
Mục Vân Thơ vẫn luôn là một nút thắt trong lòng mà cô không thể hóa giải được.
Tịch Thần Hạn chưa từng nói yêu cô, cũng chưa từng nhắc đến tình cảm của hai người. Có lẽ trong lòng anh thì tình cảm giữa anh và Mục Vân Thơ vẫn chân thực hơn với cô rất nhiều. Nhưng vì họ kết hôn rồi, cũng vì cô đã mang thai khiến Tịch Thần Hạn có cảm giác của một gia đình nhỏ nên cô mới có thể trói chân anh lại mà thôi.
Cô vẫn cứ tưởng rằng có thể dùng sự nỗ lực của bản thân để làm tan chảy khối băng cứng tên là Tịch Thần Hạn này, mài dần gọt dần khiến anh trở nên mỏng manh. Thế nhưng bây giờ cô chỉ muốn con yêu của mình có một gia đình trọn vẹn nên cô luôn cố hết sức bảo vệ thật tốt mái ấm của mình.
Tịch Thần Hạn thấy Vũ Tiểu Kiều lại ghen với Mục Vân Thơ thì không nhịn được cười. Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, dùng hai tay bao bọc trên bụng cô.
"Thôi mà, cũng lâu lắm rồi anh và cô ta không liên lạc với nhau. Có thể làm gì cho cô ta thì anh cũng đều làm hết rồi, bây giờ giữa anh và cô ta hoàn toàn không còn gì cả."
"Hai người thật sự không còn liên lạc với nhau nữa ư?" Vũ Tiểu Kiều nghe thấy anh nói như thế thì dần dần trở nên vui vẻ
"Thực sự đã không còn liên lạc nữa, anh thề mà."
"Bệnh trầm cảm của cô ấy đã ổn hơn chưa anh?"
"Uống thuốc đúng chỉ thị của bác sĩ nên đã không còn gì đáng lo ngại nữa rồi."
Vũ Tiểu Kiều nghe vậy thì xoay người lại rồi ôm cổ anh: "Anh hứa với em rồi đấy, không được liên lạc với cô ấy nữa, anh không được nuốt lời đâu."
"Ừ, anh không nuốt lời đâu." Anh cũng ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng khẽ hôn lên vùng trán giữa hai đầu lông mày của cô.
Cô cười rộ lên, hai má ửng đỏ rồi né tránh nụ hôn của anh: "Y tá đến truyền dịch ngay đấy anh."
Nhưng Tịch Thần Hạn vẫn cố cắn nhẹ lên chóp mũi cô: "Chờ em xuất viện rồi, anh sẽ xử lý em thật tốt."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!