Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Vũ Kiến Trung đi từ trên tầng xuống trong tâm trạng hết sức nặng nề thì vô tình nhìn thấy Quý Ninh đang đẩy xe lăn của Tô Vạn Chương ra ngoài vườn hoa để hóng gió.

Vũ Kiến Trung chào hỏi hai người họ một cách khách sáo.

Ở Kinh Hoa này, nhà họ Tô đã nổi danh vì sự giàu có nhất nhì trong Thành phố. Thế nên dù Vũ Kiến Trung là Thị trưởng đi chăng nữa thì ông ta vẫn phải cúi đầu mỉm cười trước những dòng họ nổi tiếng có căn cơ như thế này.

Từ khi Tô Nhất Hàng tiếp nhận nhà họ Tô đến nay thì họ đã đảm nhiệm rất nhiều dự án lớn, tất cả mọi người đều nói danh tiếng của nhà họ Tô sẽ lên rất nhanh, có khi còn trở thành dòng họ giàu có chỉ xếp sau nhà họ Tịch thôi ấy chứ.

Hiện giờ Tô Vạn Chương đã liệt nửa người nên dù cố hết sức thì ông ta cũng chỉ gật đầu với Vũ Kiến Trung một cái để biểu thị cho sự chào hỏi mà thôi.

Quý Ninh cười dịu dàng: "Cơ thể của ông Tô nhà tôi không được thoải mái lắm, tôi thay mặt ông ấy chào hỏi Thị trưởng nhé."

"Bà Tô khách sáo quá rồi." Vũ Kiến Trung nói.

Từ trước đến giờ lúc nào Quý Ninh cũng dịu dàng như vậy, tới nỗi bà ta nổi danh trong số mấy người phụ nữ của giới nhà giàu, lúc nào cũng đối xử với mọi người bằng khuôn mặt tươi cười, nói chung là tiếng tăm của bà ta vô cùng tốt.

"Sao sắc mặt của Thị trưởng Vũ lại có vẻ không tốt như vậy? Có phải do Tiểu Kiều..." Quý Ninh nhìn Tô Vạn Chương.

Vì scandal phát sinh giữa Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng nên Tô Vạn Chương không thích cô cho lắm. Nhưng trong lòng Quý Ninh vẫn cảm thấy yêu mến và thân thiết với Vũ Tiểu Kiều cực kỳ.

"Không phải, không phải đâu, chuyện của Tiểu Kiều không sao mà." Vũ Kiến Trung vội vàng trả lời: "Cảm ơn bà Tô đã quan tâm."

Quý Ninh khẽ mỉm cười: "Thị trưởng Vũ thật may mắn khi có hai cô con gái đều xinh đẹp như thế. Tiểu Kiều còn được gả vào dòng họ giàu có bậc nhất Kinh Hoa, trở thành mợ chủ của nhà họ Tịch nữa chứ. Bây giờ toàn bộ Thành phố Kinh Hoa này đều nói Thị trưởng Vũ có phúc đấy. Sau khi Phi Phi tìm được một người chồng tốt nữa là Thị trưởng có thể an hưởng tuổi già được rồi."

Quý Ninh rất ghen tỵ với những gia đình có con gái, nếu con gái của bà ta còn sống thì chắc chắn bà ta cũng sẽ là một người phụ nữ vô cùng hạnh phúc.

Chỉ tiếc rằng... con gái của bà ta đã không còn nữa rồi.

Nụ cười của Vũ Kiến Trung hơi lúng túng một chút, ông ta khẽ kéo khóe miệng lên: "Tôi có chuyện cần giải quyết, tôi đi trước nhé."

Tô Vạn Chương gật đầu chào Vũ Kiến Trung một cái, ông ta không hề rời khỏi bệnh viện mà quay ngược về đường cũ.

Câu nói của Quý Ninh đã thức tỉnh Vũ Kiến Trung.

Mặc dù Vũ Phi Phi làm ra nhiều chuyện trơ trẽn như vậy nhưng dù sao cô ta cũng vẫn là con gái của Vũ Kiến Trung. Ông ta dưỡng dục Vũ Phi Phi nhiều năm như vậy nên cũng đặt rất nhiều hi vọng lên người cô ta.

Sau này nếu Vũ Phi Phi có thể gả vào một gia đình giàu có thì bản thân ông ta cũng có khả năng được đề bạt lên một vị trí cao hơn Đến lúc đó ông ta cần gì phải sợ nhà họ Tịch sẽ chèn ép mình nữa.

Vũ Kiến Trung đi lên phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều. Hai tay vệ sĩ vẫn luôn canh gác ngoài cửa phòng cô, không cho phép bất cứ người nào đến gần.

Vũ Kiến Trung thấy vậy thì bèn đi đến phòng bệnh của Cao Thúy Cầm. Ông ta thấy sắc mặt của Cao Thúy Cầm không được tốt cho lắm thì hạ thấp giọng rồi nói một câu: "Năm đó là tôi có lỗi với bà, xin lỗi bà nhiều lắm. Bây giờ tôi chỉ muốn cầu xin bà, xin bà nể tình nghĩa vợ chồng trước đây của chúng ta mà cứu Phi Phi đi. Phi Phi đã bị người ta mang đi rồi, nếu còn trì hoãn thêm nữa thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy. Tôi tận mắt nhìn thấy suýt chút nữa thì Tịch Thần Hạn đã bóp chết Phi Phi rồi."

Nghĩ đến đây thì trong lòng Vũ Kiến Trung không nhịn được mà đau đớn một hồi.

Cả người Cao Thúy Cầm cũng thoáng run rẩy, sắc mặt thì trông vô cùng khó coi. Vũ Kiến Trung nhìn bà bằng ánh mắt nghi ngờ rồi thấp giọng: "Tôi loáng thoáng nghe thấy Phi Phi nói rằng Tiểu Kiều..." Vũ Kiến Trung do dự một lúc nhưng vẫn tiếp tục nói: "Con bé không phải là con gái ruột của bà, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"

Bả vai của Cao Thúy Cầm lại run lên, sắc mặt bà trở nên tái nhợt không còn chút sức sống nào cả.

"Thúy Cầm, rốt cuộc bà đã làm gì vậy hả?"

Cao Thúy Cầm không nói nên lời: "Tôi... Tôi chẳng làm gì cả."

Trả lời xong bà tiếp tục hỏi: "Cậu ta... Tịch Thần Hạn thực sự sẽ giết Phi Phi ư?"

Vũ Kiến Trung nhíu mày: "Phi Phi muốn ra tay với đứa bé trong bụng Tiểu Kiều mà đứa bé đó lại là huyết mạch duy nhất của nhà họ Tịch nên nó được coi trọng như thế nào thì chắc bà cũng hiểu. Chưa nói đến Tịch Thần Hạn, chỉ cần bà cụ Tịch tỉnh táo lại thì chắc chắn bà ấy cũng sẽ không bỏ qua cho con bé đâu. Con bé lại còn lừa dối bà cụ rằng nó đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Tịch nữa chứ. Nó gây ra đủ mọi chuyện mà chuyện nào cũng phạm vào tội lớn của nhà họ Tịch."

Cao Thúy Cầm nghe thế thì cảm thấy vô cùng kinh hoàng, bà vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh của mình rồi chạy về phía phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều. Bà không để ý đến vệ sĩ đứng canh ngoài cửa phòng nữa mà không ngừng đập vào cửa.

"Tiểu Kiều, con mở cửa ra đi, con nghe mẹ nói... Mẹ bị bệnh rồi, không sống được bao lâu nữa... Con đừng để mẹ phải tiếc nuối bất cứ điều gì trên cuộc đời này được không?"

"Tiểu Kiều, mẹ xin lỗi, mẹ trăm lần nghìn lần xin lỗi con, tất cả đều là lỗi của mẹ... Con đừng trách Phi Phi..."

"Tiểu Kiều, con mở cửa ra đi. Con mau mở cửa ra nghe mẹ nói đi con..."

Cao Thúy Cầm đứng ngoài cửa gõ một lúc rất lâu, cơ thể của bà ngày càng khó chịu đến mức tụt dần xuống dưới.

Vũ Tiểu Kiều thực sự rất lo lắng nên cô vội vàng mở cửa ra.

"Mẹ."

Cao Thúy Cầm níu Vũ Tiểu Kiều lại rồi nói bằng giọng vừa buồn vừa khổ: "Tiểu Kiều, mẹ biết mẹ sai rồi... Con niệm tình mẹ ngậm đắng nuốt cay suốt bao nhiêu năm qua để nuôi con khôn lớn chừng này mà thả Phi Phi đi đi con..."

Vũ Tiểu Kiều thấy Cao Thúy Cầm khóc đến mức đau lòng như vậy thì cảm thấy rất khó chịu.

An Tử Dụ đứng sau lưng cô cũng cảm thấy rất bất bình lên lớn tiếng hỏi: "Dì à, rốt cuộc Vũ Phi Phi là gì của dì mà dì lại quan tâm đến cô ta thế? Con gái ruột của dì là Tiểu Kiều cơ mà, Vũ Phi Phi năm lần bảy lượt muốn hại chết Tiểu Kiều và đứa bé trong bụng cô ấy nữa, chẳng nhẽ tất cả những điều đó đều có thể tha thứ được hay sao? Dù cứ tính là có thể tha thứ được đi chăng nữa thì chẳng lẽ dì chưa từng đau lòng vì Tiểu Kiều à? Đây là con gái của dì đấy ạ. Suýt chút nữa là con gái dì bị người ta hại chết rồi, dì không đau lòng một chút nào ư?"

Nước mắt của Cao Thúy Cầm không ngừng rơi xuống, bà vừa bất lực vừa không biết nên làm gì như thể linh hồn bà đang nhập vào một thân xác gầy yếu nào đấy vậy.

"Đều là lỗi của mẹ... Mẹ xin lỗi Tiểu Kiều... Nhưng mà, nhưng mà Phi Phi..."

"Mẹ không thể cứ trơ mắt nhìn Phi Phi chết như vậy được..."

Đột nhiên Cao Thúy Cầm nắm chặt lấy bả vai của Vũ Tiểu Kiều rồi nhìn cô bằng ánh mắt gắt gao: "Tiểu Kiều, chỉ cần con thả Phi Phi ra thì mẹ nguyện chết thay cho con bé. Mẹ thay con bé chịu đựng mọi sự trừng phạt được không con?"

"Mẹ..."

Khắp người Vũ Tiểu Kiều nổi đầy sương lạnh, dường như ngay cả hơi thở của cô cũng bị đóng băng lại.

Dường như có thứ gì đó đang rục rịch nổi lên trên mặt nước, cô chỉ cần túm lấy là có thể nhìn rõ chân tướng sự việc nhưng chính cô lại lựa chọn nhắm hai mắt của mình lại.

Bởi vì cô biết sự thật đó sẽ xé cô thành trăm nghìn mảnh.

Cao Thúy Cầm dùng sức lay người Vũ Tiểu Kiều: "Không còn thời gian để trì hoãn nữa, mau gọi điện thoại cho Thần Hạn đi, bảo cậu ta thả Phi Phi ra..."

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận