Vũ Phi Phi nhận ra đó là giọng nói của Cung Cảnh Hào.
"Tôi không nhìn thấy anh."
Cô ta nói bằng giọng tức giận rồi thẳng tay cúp điện thoại.
Nếu nói Tịch Thần Hạn đáng sợ như thần Tu La thì Cung Cảnh Hào chính là ma quỷ, họ đều giống nhau, đều không cho cô ta một kết cục tốt đẹp.
Nghĩ đến việc có nhiều người đối xử tốt với Vũ Tiểu Kiều thì Vũ Phi Phi lại tức muốn điên lên. Cô ta lao ra khỏi phòng định đi tìm Tôn Hồng thì thấy bà ta không có trong phòng nên lại chạy xuống nhà tìm.
Tôn Hồng đang ở trong nhà bếp hầm cháo gà, Vũ Phi Phi nhìn thấy bà ta thì đi tới.
"Mẹ."
Tôn Hồng nghe thấy tiếng Vũ Phi Phi thì run tay một cái, suýt chút nữa thì đánh rơi cái thìa trong tay xuống đất. Bà ta vội vàng xoay người lại chắn trước nồi cháo gà.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy ạ?" Vũ Phi Phi nhìn bà ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Không, không có gì... mẹ đang nấu cơm thôi."
Vũ Phi Phi đi tới mở nắp vung ra: "Mẹ hầm cháo gà cho con đúng không ạ?"
"Ừ... Ừ đúng rồi, con đang yếu lắm nên phải bồi bổ cơ thể nhiều vào mới được."
"Canh gà có thể làm đẹp nhưng vẫn không tốt bằng tổ yến." Vũ Phi Phi xoa xoa khuôn mặt đầy vết tím bầm của mình.
Tôn Hồng thấy thế thì vội vàng nói: "Ừ, thế mẹ hầm tổ yến cho con luôn nhé."
Vũ Phi Phi vẫn cảm thấy Tôn Hồng có phần kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều mà xoay người rời khỏi nhà bếp.
Tôn Hồng nếm thử một chút rồi thở phào, thấy canh gà đã hầm đủ nhừ rồi thì đổ ra một cái hộp giữ nhiệt. Nhân lúc Vũ Phi Phi quay về phòng, bà ta lặng lẽ xách hộp thức ăn rồi đi ra hỏi nhà.
Tôn Hồng đến bệnh viện, bà ta cầm theo hộp thức ăn rồi đi đứng vô cùng cẩn thận.
Mấy tay vệ sĩ canh gác trước cửa phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều ngăn bà ta lại. Tôn Hồng thấy thế thì há hốc miệng rồi nói nhỏ: "Tôi chỉ đến thăm Tiểu Kiểu một lát thôi, tôi sẽ không nói gì đâu. Đưa đồ cho con bé xong là tôi đi luôn."
Vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau rồi vẫn quyết định không cho bà ta đi qua.
Vậy là Tôn Hồng chỉ yên lặng đứng chờ ngoài cửa.
An Tử Dụ đi ra khỏi phòng bệnh, Tôn Hồng thấy thế thì tiến tới, giơ hộp thức ăn trong tay mình lên rồi nói với An Tử Dụ bằng giọng lo lắng: "Tôi nấu cho Tiểu Kiểu bát cháo gà, để lâu sẽ nguội mất, cháu đưa cho Tiểu Kiều giúp tôi đi."
Trên mặt Tôn Hồng là vẻ tha thiết xen lẫn chút lấy lòng.
"Tiểu Kiều không dám ăn cháo gà mà bà đưa tới đâu." An Tử Dụ nói bằng giọng không mấy thân thiện.
Tôn Hồng nghe thế thì xấu hổ vô cùng, bà ta cố gắng kéo kéo khóe miệng lên rồi nói nhỏ: "Tôi chỉ muốn con bé ăn lót dạ thôi."
"Ở đây không thiếu thứ gì đâu, không cần bà Thị trưởng phải nhọc lòng."
"Tử Dụ, mong cháu chuyển lời tới Tiểu Kiều một câu giúp tôi, đây là cháo gà tôi đã hầm mất vài giờ đồng hồ..."
"Không cần!" An Tử Dụ cắt ngang lời bà ta: "Tiểu Kiều không muốn ăn đâu."
Tôn Hồng nghe thế thì hết hy vọng: "Thực sự tôi chỉ muốn... chỉ muốn làm thứ gì đó cho con bé thôi."
"Bà lấy tư cách gì để làm chuyện gì đó cho cô ấy? Hình như bà chẳng có tư cách gì đâu nhỉ?" Thái độ của An Tử Dụ rất cứng rắn.
Tôn Hồng lo lắng không yên rồi cố gắng nặn ra một nụ cười để giữ lại lòng tự trọng của mình: "Tôi... tôi chỉ muốn đến thăm Tiểu Kiều và cảm ơn con bé vì đã cầu xin cho Phi Phi."
"Không cần, ở đây không cần lời cảm ơn cảm huệ của bà đâu." An Tử Dụ thay mặt Vũ Tiểu Kiều đuổi Tôn Hồng đi.
Tôn Hồng xách theo hộp thức ăn rồi rời khỏi bệnh viện trong sự mất mát.
Vũ Tiểu Kiều nằm trên giường bệnh nhắm chặt mắt, không nói một lời nào, cũng không hề cử động. Cô hoàn toàn không muốn suy đoán xem rốt cuộc thân phận của mình là gì, cũng không có hứng thú suy nghĩ xem bố mẹ ruột của cô rốt cuộc là ai.
Cô không thích Tôn Hồng, cô thật sự hy vọng tất cả mọi chuyện đều không phải sự thật, thật sự hy vọng Tôn Hồng không phải mẹ của mình.
Cô sẽ chờ đến khi Tịch Thần Hạn điều tra ra tất cả mọi chuyện.
Tôn Hồng xách hộp thức ăn về đến nhà thì Vũ Phi Phi đã nhìn chằm chằm vào bà ta rồi chất vấn: "Mẹ, mẹ vừa đi đâu vậy ạ? Mẹ cầm theo hộp thức ăn này làm gì?"
Vũ Phi Phi xông lên mở hộp thức ăn ra thì thấy bên trong chính là canh gà mà Tôn Hồng đã nói là nấu cho cô ta để cô ta bồi bổ thân thể. Vậy là Vũ Phi Phi hiểu ra ngay lập tức.
"Mẹ đi đưa cháo gà Vũ Tiểu Kiều đúng không ạ? Tại sao vậy ạ? Suýt chút nữa thì con chết trong tay chị ta rồi, vậy mà tại sao mẹ lại còn đưa cháo gà cho chị ta?"
Vũ Phi Phi quăng một cái làm cháo gà bắn tung tóe trên sàn nhà.
"Phi Phi, là vì Tiểu Kiều cầu xin nên cậu Thần mới thả con ra."
"Nếu không có chị ta thì con sẽ ra nông nỗi này ư? Còn không phải vì chị ta thì là vì ai! Chị ta giúp con cầu xin nên chị ta chính là người tốt đúng không? Con không biết ơn đâu!" Vũ Phi Phi tức giận đến mức rống lên.
"Vũ Phi Phi, con không được nói như vậy, lần này chúng ta đã làm phiền Tiểu Kiều rồi đấy, con nhìn lại những chuyện mà con đã làm đi? Sao năm lần bảy lượt con lại cứ trở nên tệ hại như vậy hả? Chị gái đã tha thứ và khoan dung cho con quá nhiều rồi." Tôn Hồng nói trong sự đau khổ.
Vũ Phi Phi nghe thế thì giật mình nhìn Tôn Hồng: "Mẹ? Sao mẹ lại nói tốt cho Vũ Tiểu Kiều vậy ạ?"
Tôn Hồng hơi bối rối nên nói lắp bắp: "Mẹ... mẹ... mẹ chỉ nói sự thật thôi. Đúng là lần này chúng ta phải cảm ơn Tiểu Kiều, nếu không có con bé thì bây giờ con còn có thể đứng ở đây được ư? Làm người phải biết trả ơn, con không được làm ta những chuyện như vậy nữa. Tất cả là lỗi của mẹ, là mẹ chiều hư con rồi."
Vũ Phi Phi nở nụ cười rồi nhìn Tôn Hồng bằng ánh mắt lạnh lùng: "Rốt cuộc chị ta đã dùng cách gì mà thu phục được cả mẹ của con vậy ạ? Thủ đoạn của chị ta càng ngày càng cao rồi. Mẹ có còn là người mẹ luôn yêu thương con nữa không ạ?"
"Phi Phi, mẹ chỉ mong con trở thành người tốt, con không được ương bướng..."
Vũ Phi Phi cắt ngang lời bà ta: "Con cứ không biết điều như vậy đấy thì sao nào? Vũ Tiểu Kiều thì biết điều và hiểu chuyện lắm à? Nếu mẹ thấy cô ta tốt như vậy thì nhận cô ta làm con gái luôn đi."
Vũ Phi Phi cảm thấy vô cùng tủi thân, mẹ không đứng về phía cô ta mà còn bênh vực Vũ Tiểu Kiều khiến cô ta không thể chấp nhận được. Vậy là Vũ Phi Phi đẩy Tôn Hồng ra rồi chạy ra khỏi nhà.
"Phi Phi, Phi Phi..." Tôn Hồng gào lên thảm thiết sau lưng cô ta nhưng Vũ Phi Phi không quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực. Cô ta phóng xe tới quán bar gọi hai chai rượu rồi lần lượt rót từng ly một.
Mới uống được vài ly mà cô ta đã thấy chếnh choáng say, lảo đảo bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên cô ta thấy hai mắt mình tối sầm lại như thế đang bị thứ gì đó chụp lấy. Cô ta cố hết sức giãy giụa nhưng hai tay đã bị trói chặt lại.
"Ai đó?" Cô ta gào lên trong sự kinh hoàng rồi không ngừng đạp đạp hai chân.
Người đàn ông này dùng sức rất mạnh, anh ta kéo thẳng Vũ Phi Phi ra ngoài.
Vũ Phi Phi không biết mình đã bị đưa đến đâu, cô ta chỉ cảm nhận được mình bị đưa lên xe rồi lại bị lôi xuống dưới.
m nhạc ồn ào, huyên náo bên tai và những tiếng reo hò của những người xa lạ khiến cô ta dần dần tỉnh táo trở lại. Đợi khi mở mắt ra thì cô ta thấy mình đã bị ném vào một căn phòng trong một quán bar nào đó rồi.
Trong căn phòng này có rất nhiều đàn ông. Ánh đèn chớp nhoáng, mờ ảo lướt qua trên mặt họ khiến họ trông kinh khủng như yêu ma quỷ quái.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!