Vũ Phi Phi bị mấy người đàn ông ném vào trong một căn phòng cao cấp. Cô ta nhìn Cung Cảnh Hào đang ngồi ở giữa sô pha thì trong lòng trào dâng cảm giác khiếp sợ.
Cô ta cố gắng bò từ dưới đất dậy thì có hai người đàn ông tiến lên ngăn cô ta lại ngay lập tức.
"Anh Cung... anh bắt tôi làm gì?" Vũ Phi Phi đã tỉnh rượu hơn bảy, tám phần rồi, sắc mặt cô ta trông khá xanh xao.
Cung Cảnh Hào lắc nhẹ chiếc ly đế cao rồi chậm rãi đứng lên, anh ta cầm ly rượu vang trong tay rồi tiến về phía Vũ Phi Phi.
Chiếc ly đế cao trong tay anh ta từ từ nghiêng đi khiến dòng rượu vang trút thẳng xuống đầu Vũ Phi Phi. Vũ Phi Phi hét ầm lên nhưng không dám né tránh mà chỉ có thể để mặc ly rượu đỏ chảy dọc xuống đỉnh đầu mình.
Cô ta muốn hét ầm lên, hét to nhất có thể nhưng hiện giờ cả người cô ta đều sợ hãi đến mức run rẩy, không có gan để phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.
Cung Cảnh Hào từ từ nhếch khóe miệng lên, nụ cười xấu xa khiến anh ta trông giống hệt ma quỷ.
Vũ Phi Phi thở dốc vì kinh ngạc rồi khẽ mở miệng.
"Tôi..." Cô ta ôm chặt lấy thân mình rồi cuộn tròn người lại thành một quả bóng.
Mái tóc dài bết bát rượu vang dính lên mặt làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô ta.
Cung Cảnh Hào từ từ cúi người xuống, ánh đèn lấp lóa trên lưng anh ta tạo thành một bóng đen sâu thẳm, bao phủ trọn vẹn lấy Vũ Phi Phi đang không ngừng run rẩy. Hơi thở lạnh lùng của anh ta khiến xương cốt của Vũ Phi Phi cũng muốn run rẩy theo.
Cô ta biết lần này thì mình lành ít dữ nhiều rồi.
Nếu cậu chủ nhà họ Cung vừa độc đoán vừa điên cuồng này muốn đối phó với ai đó thì anh ta sẽ có đủ một nghìn cách hành hạ khiến đối phương sống không bằng chết.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Cung Cảnh Hào bằng ánh mắt hoảng sợ xen lẫn sự van nài, đôi môi thì run lên bần bật khiến nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Cô ta nức nở: "Anh Cung... Anh tha cho tôi đi... Nể mặt bố tôi... Bố tôi đã để Tập đoàn Cung Thị đấu thầu đất đai nên mới vượt qua được Tập đoàn Tịch Thị..."
Ngón tay lạnh như băng của Cung Cảnh Hào nắm lấy cái cằm xinh đẹp của Vũ Phi Phi, anh ta hơi dùng sức như thể muốn bóp nát cằm của cô ta ra vậy. Sau đó anh ta mím chặt môi lại rồi phun ra từng chữ: "Hình như khuôn mặt này của cô bị thương như thế vẫn chưa đủ đâu nhỉ?"
Trên mặt Vũ Phi Phi vẫn còn vết máu ứ đọng chưa kịp tan hết.
Lồng ngực Vũ Phi Phi thắt lại, chẳng nhẽ Cung Cảnh Hào định làm gì cô ta ư?
Vậy là cô ta vội vàng dùng hai tay che mặt mình lại rồi khóc nấc lên.
"Đừng mà... Dù sao bố tôi cũng là Thị trưởng Thành phố, anh không được làm gì tôi..."
"Đúng thế, đúng là với thân phận Thị trưởng của bố cô thì tôi không thể làm gì cô được." Cung Cảnh Hào nghiêng đầu rồi bày ra dáng vẻ như đang suy nghĩ: "Thế nên tôi đã nghĩ ra một cách khiến cô chịu thua thiệt nhưng lại không dám nói ra, vậy thì bố cô sẽ không biết gì đâu."
"Cách gì cơ?"
"Cách khiến cô vừa phải chịu giày vò vừa không dám nói đấy..."
Ánh mắt xấu xa của Cung Cảnh Hào chậm rãi hướng về phía đám đàn ông đang đứng phía sau họ. Những người đàn ông đó đều là con nhà giàu có và họ coi Cung Cảnh Hào như đàn anh của mình. Chỉ cần Cung Cảnh Hào nói một câu thì họ sẽ làm tất cả mọi chuyện vì anh ta, dù có phải ra tay giết người thì họ cũng sẽ dùng tất cả quyền lực của gia đình mình để giúp anh ta.
Dường như đám người đó hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của Cung Cảnh Hào nên từng người một đứng lên, mỗi người đều mang trên mặt nụ cười khiến người khác vô cùng khiếp sợ.
Vũ Phi Phi co quắp người, cuộn tròn cơ thể mình lại.
Cô ta muốn chạy trốn nhưng cửa phòng đã bị đóng kín lại có vệ sĩ canh giữ nên cô ta hoàn toàn không có khả năng chạy trốn nữa.
"Anh Cung, tôi biết lỗi rồi... Tôi thực sự đã biết lỗi rồi... Tôi sẽ thay đổi quá khứ của mình... tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy nữa..."
"Không bao giờ làm cái gì cơ?" Cung Cảnh Hào nhíu mày rồi bày ra dáng vẻ như muốn moi móc tất cả mọi chuyện.
Suýt chút nữa thì Vũ Phi Phi khóc òa lên: "Tôi sẽ không ra tay với Vũ Tiểu Kiều nữa."
Mặt Cung Cảnh Hào căng chặt lại, ngón tay lạnh như băng của anh ta càng siết chặt lấy hàm dưới của Vũ Phi Phi hơn.
Cô ta bị dọa sợ đến mức cả xương cốt cũng muốn đóng băng nên không ngừng lắc đầu: "Tôi biết là anh rất thích chị tôi, tôi không nên làm ra những chuyện đó. Tôi thực sự biết sai rồi, mong anh tha thứ cho tôi. Tôi xin anh, tôi van anh."
"Giá mà cô không nhắc đến cô ấy thì tốt rồi." Giọng nói của Cung Cảnh Hào vô cùng lạnh lùng.
Anh ta không biết tại sao câu nói kia lại đạp phải quả bom hẹn giờ trong người anh và cũng không biết tại sao mình lại trở nên đáng sợ như thế.
Vũ Phi Phi rất sợ, tiếng khóc của cô ta ngày càng bi thảm hơn.
Cung Cảnh Hào không nói nhảm với Vũ Phi Phi nữa, anh ta ném một cái máy quay cho một người đàn ông trong số đó.
"Chụp với quay đẹp một chút, đủ để khiến cô ta khắc cốt ghi tâm."
"Vâng ạ."
Cung Cảnh Hào sải bước đi ra khỏi căn phòng, sau lưng anh ta truyền đến tiếng cười hưng phấn của đám đàn ông xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào của một cô gái.
Cung Cảnh Hào nhanh chóng rời khỏi Hộp đêm Kim Sa Than.
Từ lần Tịch Thần Hạn dẫn người đến đập phá Kim Sa Than thì Cung Cảnh Hào cũng ít khi lui tới chỗ này. Tịch Thần Hạn biết rõ ông chủ đứng phía sau Kim Sa Than chính là Cung Cảnh Hào nhưng vẫn đập phá và sự thật là Cung Cảnh Hào cũng không thích thú gì cái chỗ này lắm.
Ở những nơi như thế này lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười của rất nhiều người nhưng cũng không thiếu sự khổ đau của những người khác.
Giống Vũ Tiểu Kiều lần đầu tiên bước chân vào chỗ này vậy. Sự sợ hãi và kinh hoàng đó là điều mà cô không thể nào quên. Mà lúc đó Cung Cảnh Hào lại cảm thấy hưng phấn và thích thú chưa từng thấy.
Anh ta còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh Vũ Tiểu Kiều quỳ dưới chân và rên rỉ cầu xin mình một cách đáng thương, còn tưởng cô gái luôn ngẩng cao đầu bằng vẻ kiêu ngạo đó sẽ phải cúi đầu một cách hèn hạ mà cầu xin anh ta bằng giọng điệu dịu dàng...
Mọi thứ đã được sắp đặt suôn sẻ đâu vào đấy. Kế hoạch tốt đẹp như vậy nhưng cuối cùng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Tịch Thần Hạn!
Cung Cảnh Hào đang đứng trên cung đường có xe đến xe đi, sau lưng anh ta lóe lên ánh đèn neon chiếu sáng ngược với bóng lưng anh ta khiến anh ta có vẻ ảm đạm và cô độc.
Anh ta sải chân bước lên xe rồi phóng thẳng đến bệnh viện.
Đột nhiên anh ta rất muốn, rất muốn nhìn thấy cô gái nhỏ kia, dù chỉ được ngắm nhìn cô từ đằng xa nhưng vậy là cũng khiến anh ta cảm thấy thoải mái rồi.
Trong bệnh viện.
Tịch Thần Hạn đang ở trong phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều, anh vuốt ve vùng bụng dưới vẫn còn phẳng lì của cô rồi chuyên tâm lắng nghe tiếng động của sinh linh nhỏ bé đang nằm bên trong. Một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Cảnh tượng đó khiến bước chân của Cung Cảnh Hào ngừng lại và làm nguội lạnh đi tất cả những tha thiết đang sục sôi trong lòng anh ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!