Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tịch Thần Hạn thấy thế thì vội vàng rời đi.

Cung Cảnh Hào thấy anh đi rồi thì vẻ mặt u ám vẫn không có chút biểu cảm nào cả.

Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều đang ngồi trong phòng bệnh, cô vẫn đang đắm chìm trong sự hạnh phúc của mình, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng dưới còn miệng thì đang thì thầm điều gì đó.

Mặc dù không nghe thấy nhưng Cung Cảnh Hào cũng biết chắc chắn Vũ Tiểu Kiều rất hạnh phúc nên mới tự lẩm bẩm một mình như vậy vì hiện giờ trên mặt cô tràn đầy sự yêu thương của tình mẫu tử.

Cung Cảnh Hào chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười ngọt ngào và vui vẻ của cô. Nhưng trên đầu ngón tay anh ta chỉ đọng lại không khí lạnh lẽo chứ không có bất cứ thứ gì cả.

Vũ Tiểu Kiều mơ hồ cảm nhận được có người đang nhìn mình, thế nên cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại không trông thấy ai cả.

Cô lại cẩn thận nhìn ra bên ngoài một lúc nhưng vẫn không thấy ai.

"Chắc là ảo giác rồi."

Cô dựa vào đầu giường, gỡ mấy bộ quần áo dành cho trẻ nhỏ ra, nụ cười ngọt ngào lại nở rộ trên khuôn mặt cô.

Cung Cảnh Hào chậm rãi đi ra khỏi chỗ vừa ẩn nấp, sau khi nhìn Vũ Tiểu Kiều một lúc lâu, cuối cùng anh ta vẫn xoay người rời đi.

Anh ta muốn đuổi theo Tịch Thần Hạn xem anh đi đâu. Nhưng lúc anh ta chạy xuống bãi để xe thì Tịch Thần Hạn đã lái xe đi rồi.

Cung Cảnh Hào cũng ngồi lên xe rồi lái xe ra ngoài, anh ta truy tìm dấu vết của Tịch Thần Hạn bằng trực giác của mình.

Không hiểu sao anh ta lại có một cảm giác vô cùng kì lạ rằng Tịch Thần Hạn vội vàng chạy ra ngoài như vậy quá nửa là vì người phụ nữ tên là Mục Vân Thơ kia.

Cái cô Vũ Tiểu Kiều ngốc nghếch này, ngốc đến mức cái gì cũng không biết.

Mấy ngày gần đây, Thẩm Tinh Châu liên tục gọi điện cho An Tử Dụ để yêu cầu cô ấy ly hôn. Cô ấy vẫn luôn trốn tránh không muốn gặp mặt anh ta.

Nhưng hai ngày trước, An Tử Dụ đã nghĩ thông suốt rồi, cô ấy định ly hôn với Thẩm Tinh Châu nhưng khi về nhà, cô ấy mới phát hiện Thẩm Tinh Châu đã rời đi. Thế nhưng anh ta vẫn chưa quay về nhà họ Thẩm nên chắc bây giờ anh ta đang ở cùng với người phụ nữ tên là Tiết Tinh Ngữ kia.

Trong cơn nóng giận, An Tử Dụ lại xé nát tờ đơn ly hôn đặt trên mặt bàn ra thành trăm mảnh.

Chuyện nảy sinh giữa cô ấy và Đường Khải Hiên chỉ là ngoài ý muốn còn Thẩm Tinh Châu và Tiết Tinh Ngữ thì ngoại tình với nhau thật. Nhưng dù Thẩm Tinh Châu không yêu An Tử Dụ đi chăng nữa thì anh ta cũng không nên thẳng tay vả vào mặt cô ấy mà không kiêng nể gì như thế này.

Vậy nên cô ấy quyết định sẽ tiếp tục dây dưa với Thẩm Tinh Châu, dù sao họ cũng mới kết hôn không lâu mà đã ly dị, để người ngoài nghe tin thì không biết họ sẽ đồn thổi về hai người bằng những từ ngữ xấu xa như thế nào nữa.

An Tử Dụ cũng thu dọn đồ đạc ở nhà rồi định chuyển ra ngoài khách sạn ở.

Vừa mới xách va li ra ngoài thì cô ấy nhận được giấy triệu tập của toà án.

Cái tên Đường Khải Hiên đó đi kiện mình thật kìa. Rốt cuộc thì anh ta muốn làm gì đây?

An Tử Dụ tức giận đến mức gọi điện cho Đường Khải Hiên: "Gặp mặt một lần đi thưa Chủ tịch Đường."

Ở đầu dây bên kia, khóe môi của Đường Khải Hiên từ từ nhếch lên vì đã được như ý.

An Tử Dụ, cô trốn không thoát đâu.

Lúc Đường Khải Hiên có mặt ở quán bar thì trước mặt An Tử Dụ đã có một chai rượu rỗng. Cô cầm ly rượu lên định uống tiếp thì bị Đường Khải Hiên đoạt lấy.

"Cô còn muốn uống say rồi làm trò với tôi thêm lần nữa đúng không?" Đường Khải Hiên chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha đối diện với An Tử Dụ: "Đúng là một người phụ nữ có lòng dạ thâm sâu, lại đi hẹn gặp tôi ở một nơi như thế này."

An Tử Dụ dùng sức đập bàn một cái rồi cáu ầm lên: "Tôi có thể đưa cho anh bao nhiêu tiền thì đều đã đưa cả rồi. Dù tôi có cổ phần ở nhà họ An thì tôi cũng chỉ có thể đưa cho anh hơn bảy mươi tỷ đó mà thôi. Tôi đã đền bù cho anh rồi, anh còn muốn kiện tôi và quấy rầy tôi như vậy làm gì hả? Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy? Giày vò tôi như thế anh vui lắm đúng không? Người ngoài đều nói Hàn Hủy là một ngôi sao rất nổi, danh tiếng của cô ấy cũng rất tốt, cô ấy lại còn yêu anh và trả giá vì anh nhiều như thế. Tốt nhất là anh cũng yêu cô ấy, hai người sống một thế giới vui vẻ và hạnh phúc của hai người đi, đừng đến làm phiền tôi nữa được không?"

Đường Khải Hiên chỉ im lặng rót cho mình một ly rượu, anh coi những lời An Tử Dụ nói như gió thoảng qua tai.

"Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy." An Tử Dụ lại dùng sức đập bàn một cái.

Bấy giờ Đường Khải Hiên mới mở mắt ra một cách lười biếng rồi liếc mắt nhìn An Tử Dụ. An Tử Dụ bị anh ta nhìn bằng đôi mắt đen láy, sâu thẳm đó thì có phần bất lực không biết nên làm gì cả.

Hiện giờ người đàn ông này vừa có quyền lại vừa có thế, nếu anh ta muốn giết một đứa con gái nhà giàu nhưng không có tiếng tăm gì như cô thì cũng dễ như trở bàn tay mà thôi. Vả lại bây giờ cô đã là bị cáo, Đường Khải Hiên trở thành bên nguyên cáo. Vậy nên cô thật sự không dám đắc tội với anh ta.

An Tử Dụ điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lặng lẽ cầm một cốc nước lên uống một ngụm rồi nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt mình mà nói.

"Chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau đi, anh đưa ra một giải pháp mà anh cảm thấy hài lòng được không?" Cô ấy nhượng bộ rồi.

Đường Khải Hiên nhấp một ngụm rượu rồi nói bằng giọng không trầm không bổng như một quý ông đã tôi luyện bản thân hàng ngày vậy.

"Tôi muốn bảo vệ danh dự của mình."

"Tôi thề là tôi không hề kiện anh, thật sự không phải do tôi làm mà. Tôi chẳng có lý do gì để kiện anh cả, tôi chỉ ước tất cả mọi chuyện đều trở thành một giấc mộng, thế nên sao tôi có thể để chuyện này lọt đến tai tòa án được cơ chứ?" An Tử Dụ cố gắng giải thích lý do cho Đường Khải Hiên nghe.

Thế nhưng thái độ của Đường Khải Hiên vẫn không rõ ràng: "Chuyện đã xảy ra rồi nên tôi muốn giải quyết mọi chuyện cho thật tốt."

"Tôi hiểu, bây giờ tôi đang nói với anh về phương thức giải quyết chuyện này còn gì nữa. Anh cứ giải quyết làm sao mà anh cảm thấy hài lòng nhất là được, như vậy vẫn không được à?"

Đường Khải Hiên nhìn An Tử Dụ một cái, vì vừa uống một chút rượu nên gò má cô hơi ửng đỏ, dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar, trông cô cực kỳ quyến rũ. Anh ta nhìn thấy vậy thì cơ thể căng cứng ra, vậy là anh ta vội vàng di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, trong lòng thì tự chửi một câu.

Từ khi nào mà nghị lực của mình trở nên yếu ớt như vậy?

Thậm chí cứ tối tối không ngủ được là Đường Khải Hiên lại nhớ đến hương vị cơ thể An Tử Dụ vào đêm hôm đó, hoàn toàn không có cách nào khiến anh ta quên đi được.

Đường Khải Hiên không thích cảm giác đó nhưng không hiểu sao bản thân lại cứ bị say đắm và chìm vào trong.

Anh ta rất muốn hồi tưởng lại cảm giác đó nhưng An Tử Dụ lạnh lùng như một đóa hồng có gai khiến anh ta không có cơ hội tiến lại gần. Đặc biệt, cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện cô ấy đã trả hết tiền và họ có thể sẽ không gặp lại nhau nữa thì anh ta vô cùng hoang mang và hoảng sợ.

Nên đó là lí do anh ta cố tình dàn xếp thông tin sai sự thật rằng mình bị An Tử Dụ kiện lên tòa án để có thể tiếp tục dây dưa với cô ấy trong trò chơi không rõ ràng này.

Mặc dù mỗi lần chứng kiến cảnh An Tử Dụ cảm thấy bất lực cùng với dáng vẻ vô tội của cô ấy, Đường Khải Hiên lại cảm thấy đau lòng nhưng so với việc hai bên không còn quan hệ gì nữa thì anh ta lại không muốn dừng cuộc chơi này lại.

"Anh nói gì đi chứ." An Tử Dụ gọi Đường Khải Hiên vì thấy anh ta cứ ngẩn người ra.

"Tôi sẽ tiến hành các thủ tục pháp lý để tòa án xét xử vụ tranh chấp này, tôi cũng không muốn cô nghĩ rằng tôi đang bắt nạt cô." Đường Khải Hiên nói.

An Tử Dụ nghe vậy thì không nói được gì. Như thế này còn không phải là đang bắt nạt cô ấy thì là gì?

An Tử Dụ hoàn toàn không hề cưỡng bức Đường Khải Hiên mà lại bị gán cho tội danh đi cưỡng bức đàn ông. Cô ấy rất muốn xông tới, xé nát khuôn mặt điển trai, tự phụ của Đường Khải Hiên ra thành trăm mảnh cho hả giận.

Cô ấy nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt tức giận, bàn tay nhỏ bé thì đã siết chặt lại thành hình nắm đấm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận