Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Cung Cảnh Hào xông vào phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều khiến cô sợ hết hồn, cô đang cầm quần áo của bé cưng, nụ cười mỹ mãn. Nhìn thấy Cung Cảnh Hào, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ.

Dáng vẻ xông tới này của anh ta là làm sao?

Cung Cảnh Hào nhanh chóng đi lên, kéo cánh tay Vũ Tiểu Kiều.

"Anh làm cái gì?" Cô muốn tránh thoát anh ta càng thêm dùng sức.

"Đi theo tôi."

Cung Cảnh Hào đem Vũ Tiểu Kiều kéo dậy. Vũ Tiểu Kiều lo lắng sẽ tổn thương đứa bé nên không dám dùng quá sức dãy dụa, chỉ có thể theo Cung Cảnh Hào đi ra ngoài phòng bệnh.

"Anh muốn dẫn tôi đi nơi nào? Anh cầm tay tôi đau quá. Anh buông tay, Thần Hạn sẽ lập tức trở về. Anh ấy là cậu của anh, anh sao có thể đối với tôi như vậy."

Không nhắc đến Tich Thần Hạn còn tốt, vừa nhắc tới, trong lòng Cung Cảnh Hào bùng lên lửa giận. Anh ta nắm lấy cánh tay Vũ Tiểu Kiều đem cô đẩy vào vách tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

"Em, cái kẻ ngu ngốc này, Em cứ như vậy thích anh ấy." Anh ta gầm nhẹ nói.

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên xót xa. Cô không biết vì sao Cung Cảnh Hào tức giận như vậy, cũng không biết tại sao mình chọc giận anh ta.

"Chúng tôi đều đã có con, cũng là vợ chồng..." Cô còn chưa dứt lời đã bị Cung Cảnh Hào đánh gãy.

"Vốn dĩ tôi còn có chút do dự có nên mang em tới hay không. Nhưng bây giờ nhìn lại, bây giờ là thời điểm thích hợp cho em nhìn một chút, người chồng em yêu tha thiết, người bố của đứa con trong bụng em, rốt cuộc là người như nào."

Cung Cảnh Hào lôi kéo Vũ Tiểu Kiều nhanh chân đi lên phòng bệnh của Mục Vân Thơ ở trên tầng.

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy Mục Vân Thơ đang nằm trong phòng bệnh, Tịch Thần Hạn đang ở bên cạnh.

Cảm giác này… 

Cô đứng ở bên ngoài phòng bệnh, đột nhiên nở nụ cười: "Anh dẫn tôi đến đây chính là để xem cái này?"

Cung Cảnh Hào không nói lời nào, sắc mặt đen kịt.

"Nhìn thấy thì có lợi ích gì? Bọn họ đã sớm không phải như vạy sao? Một người nằm trên giường bệnh, một người trông giữ ở bên. Tôi sẽ sớm từng nhìn thấy, vì thế không cần thiết phải cho tôi xem một lần nữa."

Vũ Tiểu Kiều nói xong, quay đầu rời đi bị Cung Cảnh Hào ngăn lại: "Đây chính là người đàn ông em yêu, chuyện như vậy sao có thể nhịn? Em không có điểm giới hạn nào sao?"

Cung Cảnh Hào tức giận, đôi mắt gắt gao nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, nhìn thấy đôi mắt quật cường nhẫn nhịn càng thêm đau lòng. 

"Vũ Tiểu Kiều, lời của tôi em nghe rõ sao?"

"Không! Tôi không nghe rõ." Vũ Tiểu Kiều đẩy Cung Cảnh Hào ra, nhanh chân rời đi.

Cung Cảnh Hào nhanh chóng đuổi theo: "Chính là em không có điểm giới hạn, đều là nhẫn nhịn mới có thể khiến anh ấy không kiêng kị gì." 

Anh ta cũng xuất phát từ sự quan tâm nói với cô. Nhưng người phụ nữ này giống như không chút cảm kích. Vũ Tiểu Kiều đẩy tay Cung Cảnh Hào ra: "Điểm giới hạn là cái gì? Đã là vợ chồng, cũng đã có con, tôi còn muốn giới hạn cái gì? Trừ phi cái gì cũng không muốn bảo vệ, cứ như vậy toàn bộ mất đi thì mới cần nói đến điểm giới hạn."

"Nhắc tới giới hạn, chính là kết thúc đoạn nhạc dạo, anh hiểu không?"

Vũ Tiểu Kiều vội vã bước về phía thang máy, nhanh chosng đi vào, đem Cung Cảnh Hào bỏ lại đằng sau, một mình đi xuống tầng.

Cung Cảnh Hào đứng trước của thang máy đã đóng chặt, trong con mắt một mảng đen tối không có chút ánh sáng.

Điểm giới hạn?

Anh ta vì giới hạn nên mới giấu đi một phần tình cảm trước mắt. Dường như Vũ Tiểu Kiều nói rất có lý, có một số việc khi đề cập đến giới hạn chính là kết thúc ở đoạn nhạc dạo. Nhưng người phụ nữ này thật sự có thể tha thứ cho người đàn ông của mình chăm sóc người phụ nữ khác?

Anh ta cảm thấy Vũ Tiểu Kiều làm vậy không đáng. 

Anh ta ấn thang máy đi xuống tìm Vũ Tiểu Kiều nhưng cô không ở trong phòng bệnh, anh ta liền đi xuống dưới vườn hoa tìm cô. Cô quả nhiên đang ở dưới bụi cây trong vườn hoa, ngồi xổm ôm chặt chính mình, khuôn mặt nhỏ chôn ở hai tay, không biết đang suy nghĩ cái gì. Anh ta nhẹ nhàng đi tới, đứng bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô. Bỗng nhiên rất muốn ôm cô vào lòng, cho cô cảm giác chút ấm ấp nhưng Cung Cảnh Hào không có làm vậy mà chỉ an tĩnh đứng bên cạnh, im lặng không lên tiếng.

Anh ta đột nhiên có cảm giác cùng Vũ Tiểu Kiều chính là cũng cảnh ngộ. Hiện tại anh ta cũng thừa nhận mình thích Vũ Tiểu Kiều, rất muốn ở bên Vũ Tiểu Kiều. Có thể hiện tại cô đã mang thai, cũng có chồng, có con, có gia đình của mình. Vậy anh ta còn có tư cách gì bảo vệ cô? Đôi tay Cung Cảnh Hào nắm chặt thành quyền, nếu như Tịch Thần Hạn làm tổn thương cô, vậy thì cũng đừng trách anh ta cướp cô đi.

Qua một hồi lâu, Vũ Tiểu Kiều mới chậ rãi ngẩng đầu nhìn Cung Cảnh Hào bên cạnh. Thân hình anh ta cao lướn, chặn lại ánh sáng chói chang, không khí mát mẻ hoàn toàn bao phủ trên người cô.

Cô không khóc chỉ là trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. mặc dù bên ngoài Cung Cảnh Hào biểu hiện rất bình tĩnh nhưng trong lòng khó chịu không thể tiêu tan, chỉ có chính mình rõ ràng. Ai cũng không muốn nhìn thấy người mình yêu sâu đậm chăm sóc người con gái khác. Nhưng hiện tại cô có thể làm cái gì? Có thể nói cái gì?

Tịch Thần Hạn vẫn đối xử tốt với cô, chỉ là anh mắc nợ Mục Vân Thơ, muốn bồi thường cho cô ta. Bây giờ Mục Vân Thơ ở tình huống như thế này, co có thể ồn ào cái gì? Có thể ầm ĩ cái gì?

Chung quy là cô quá nhu nhược, cũng quá lương thiện đi. Vì thế nên tất cả khó chịu chỉ có một mình gánh chịu. 

Lại qua một lúc lâu, Vũ Tiểu Kiều nhẹ giọng hỏi Cung Cảnh Hào: "Giữa bọn họ, rốt cuộc là tình cảm gì?"

"Giữa bọn họ là cái tình cảm gì tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy Mục Vân Thơ đang lợi dụng anh ấy." Cung Cảnh Hào nói.

"Lợi dụng?"

Cung Cảnh hào nhìn thấy một tia mờ mịt trên mặt Vũ Tiểu Kiều liền giải thích: "Năm đó, Mục Vân Thơ bị người ta bắt cóc, tiền chuộc lên tới mười triệu, sau khi đưa tiền, Mục Vân Thơ liền nhảy xuống biển, biến mất không thấy đâu."

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận