Ngay khi An Tử Dụ đẩy cửa văn phòng ra, liền ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc tràn ngập khắp cả văn phòng.
Tầm mắt của cô ấy lượt khắp căn phòng rồi dừng lại ở góc xa nhất trong văn phòng. Cô ấy nhìn thấy Đường Khải Hiên ngồi ở bên cạnh tủ rượu, còn đang uống rượu một mình.
Bỗng nhiên trong khoảnh khắc cô ấy nhìn tới, biểu cảm của Đường Khải Hiên tỏ ra cảm giác giống như có chút cô đơn, cũng có chút lặng lẽ trống trải.
Tiếng lòng của An Tử Dụ thôi thúc cô ấy vừa nhẹ nhàng lại như thôi thúc chuyển động, lập tức dưới đáy lòng như có một ngọn lửa âm thần thiêu đốt.
An Tử Dụ sải bước đi tới, đứng sau lưng Đường Khải Hiên, lớn tiếng nói.
"Tại sao lại muốn chiếm đoạt tập đoàn An Thị? Tại sao phải làm những ra những thủ đoạn nhỏ này? Rốt cuộc anh muốn đạt được cái gì?"
Đường Khải Hiên chậm rãi quay đầu lại, một đôi mắt sáng rõ, trong ánh mắt lại như nhuộm đẫm hai phần men say.
Tại thời khắc này, dáng vẻ của anh ta cực kỳ quyến rũ.
Nếu như bây giờ An Tử Dụ không phải đang rất tức giận, nhìn thấy đôi mắt hơi say này của anh ta, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ không kìm lòng được mà say sưa trong đó.
"Anh muốn cái gì, em biết rất rõ mà." Giọng nói Đường Khải Hiên hơi có chút khàn khàn, nghe thấy quả thực rất quyến rũ mê người.
Anh ta bỗng nhiên đưa tay, mạnh mẽ nắm chặt cánh tay An Tử Dụ, hơi dùng lực một chút liền kéo được cô ấy vào trong lòng mình.
An Tử Dụ khẽ hô lên một tiếng, liền hấp tấp đưa tay chống lên lồng ngực của anh ta.
"Anh mau thả tôi ra, anh muốn làm gì vậy?"
Đường Khải Hiên vẫn ôm chặt lấy cô ấy, chậm rãi cúi đầu xuống, hơi thở ấm nóng của anh ta phả xuống trên làn da non mịn của cô ấy, khiến cho cô ấy cảm giác được từng đợt tê dại.
"Em biết, anh muốn làm gì mà... Anh muốn em, trở thành người phụ nữ của anh..." Giọng nói trầm trầm mà khàn khàn của anh ta, ẩn chứa từ tính làm say lòng người.
Trong lòng An Tử Dụ dường như đã mê loạn trong một nháy mắt đó, nhưng vẫn như cũ chống tay lên ngực anh ta, không cho anh ta xích lại gần mình hơn, cũng muốn thoát khỏi đó.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bao giờ trở thành người phụ nữ của anh."
"Anh sẽ nghĩ ra cách để khiến em có thể trở thành người phụ nữ của anh, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện."
An Tử Dụ nhìn thấy từ trong ánh mắt của Đường Khải Hiên, có một loại cảm giác ham muốn chắc chắn phải có được.
Loại cảm giác, suy nghĩ muốn chiếm hữu mãnh liệt này, có nghĩa là gì?
Ngay trong lúc An Tử Dụ còn đang sững sờ, Đường Khải Hiên đã chậm rãi nghiêng người tới phía cô, tìm đến bên cánh môi của cô ấy mà đặt lên một nụ hôn.
An Tử Dụ cảm giác được trên môi mình có cảm giác lành lạnh, mềm mại, mà giật mình kinh ngạc đến độ hai mắt cứ thế mở to ra.
Cô ấy muốn đẩy Đường Khải Hiên ra, nhưng từ trong răng môi của Đường Khải Hiên tràn ra mùi rượu thơm ngát, dường như khiến cho lòng cô ấy ngất ngây, sức lực cả người cũng trong nháy mắt trở nên mềm mại hơn.
Cảm nhận được bờ môi của anh ta, mềm mềm dán chặt trên bờ môi của cô ấy, trong trái tim lạnh giác bỗng nhiên hơi động đậy, dần dần trở nên mềm mại hơn, cứ thế lan tỏa dần ra...
Trong nháy mắt, Đường Khải Hiên chỉ cảm thấy hơi nóng của toàn thân không thể kìm lại được.
Anh ta cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là bị làm sao nữa!
Có lẽ là do tác dụng của men rượu, cũng có lẽ là do anh ta đã quá mệt mỏi, muốn tháo bỏ đi một hàng phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình, để cho người phụ nữ bé nhỏ này có thể an ủi, một nơi trống vắng cô ấy quạnh ở sâu trong đáy lòng của anh ta.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, tóm lại ngay khi anh ta kịp phản ứng lại, hai người đã sít sao quấn quít lấy nhau, uyển chuyển ngâm nga, nặng nề thở dốc...
Cứ thế khắp cả văn phòng, trong nháy mắt tràn đầy bởi nhiệt độ ấm nóng.
Trong miệng An Tử Dụ một lần lại tiếp nối một lần cự tuyệt, thế nhưng mà giọng nói của cô ấy càng lúc càng trở nên nhỏ nhẹ hơn, cuối cùng ngay cả chính cô ấy cũng nghe không rõ nữa.
Cô ấy biết, cô ấy đã đắm chìm vào đó rồi!
Vậy mà cô ấy lại dễ dàng đầu hàng trước sự tấn công của anh ta như vậy.
Người đàn ông này có phải là có sự mê hoặc gì không?
Vậy mà lại có thể khiến cho cô ấy không cách nào dùng lý trí rõ ràng khống chế được chính mình!
Thời gian dần trôi qua, trong đầu An Tử Dụ vốn dĩ rất rõ ràng, lại càng ngày càng mơ hồ không rõ.
Cô ấy cố gắng muốn bắt lấy, muốn tránh thoát, thế nhưng mà làm sao cũng không thể làm được, chạm không tới, với không đạt, dần dần cứ thế đắm chìm càng lúc càng sâu...
Bên tai truyền tới tiếng hít thở nam tính mà nặng nề, trong đầu giống như có pháo hoa nở rộ, bung tỏa, phóng ra những đóa hoa rực rỡ tươi đẹp, sau đó bắt đầu tan ra, rơi xuống, mãi cho đến thời khắc cuối cùng lại biến mất dường như không để lại chút vết tích nào...
Đến khi hết thảy đều trở lại với an tĩnh, An Tử Dụ mới biết được, mình đã bị người đàn ông này cứ thế ăn sạch sẽ.
Cô ấy tức giận muốn đánh anh ta, tiếc rằng khắp người đau đớn đến nỗi một chút sức lực cũng không có.
Đường Khải Hiên cứ thế vẫn luôn ôm cô ấy không ngừng, từ phía sau dính sát vào cô ấy.
Bề rộng của ghế sa lon không phải là rất lớn, cho nên hai người bọn họ nằm song song với nhau, chỉ có thể dính sát lại vào nhau.
"Bây giờ cô ấy có không muốn làm người phụ nữ của tôi cũng không thể nào nữa! Hôm nay cô ấy không uống rượu, là cô ấy trong lúc bản thân hoàn toàn tỉnh táo, bị tôi đánh phá thành lũy của mình!"
"Phản ứng của cô ấy cũng tạm thời làm cho tôi hài lòng, chí ít coi như là nhiệt tình, có nghĩa là cô ấy không phải hoàn toàn không có cảm giác với tôi."
Bây giờ An Tử Dụ thật sự rất muốn cho anh ta một bạt tai cho hả giận, thế nhưng mà hai tay của cô ấy thật sự không có sức lực, thậm chí còn cảm thấy đầu óc mình có chút không hiểu rõ ràng, không biết vừa rồi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Cô ấy bị bệnh rồi sao?
Hay là xuất hiện ảo giác rồi?
Mới vừa nãy đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại cô ấy có chút bối rối, tâm trạng phức tạp đến tột đỉnh.
Cô ấy hấp tấp đẩy Đường Khải Hiên ở sau lưng ra, vội vã cầm quần áo lên, che khuất thân thể của mình.
"Rốt cuộc anh đã làm gì tôi?" Cô ấy đau đớn mà trừng mắt nhìn Đường Khải Hiên.
Đường Khải Hiên nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, một tay nhẹ nhàng chống đỡ đầu mình, nhìn thế nào cũng có dáng vẻ kiêu ngạo lại lười biếng.
"Anh đã làm gì em, em còn không biết sao? Mới vừa nãy em không uống rượu, không phải em rất tỉnh táo sao? Kêu cũng kêu rất lớn tiếng đấy."
"Anh!!!"
Khóe môi Đường Khải Hiên hơi nhếch lên, vẽ lên một nụ cười xấu xa: "Ăn no rồi lại đòi quỵt nợ sao, tật xấu này cũng không tốt lắm đâu."
"Đường Khải Hiên, anh thực sự quá đáng!" Giọng nói của cô ấy có chút nghẹn ngào.
"Cô ấy có thể không đồng ý làm người phụ nữ của tôi, vậy thì chờ đến khi cô ấy đi ngồi tù, cả nhà họ An các người bị thu mua đi! Chờ nhà họ Thẩm, nhà chồng yêu quý của cô ấy bị phá sản đi!" Giọng nói của Đường Khải Hiên khinh thường lại chán ngán nói.
An Tử Dụ dùng sức nắm chặt nắm đấm, hận không thể dùng móng tay mình găm nát da thịt lòng bàn tay.
Cô ấy cắn chặt môi, run rẩy không dứt, cất lên giọng nói nghẹn ngào.
"Thật sự... Chỉ cần làm người phụ nữ của anh... Hết thảy liền có thể bỏ qua sao?"
Trong lòng An Tử Dụ là day dứt cùng đau khổ, những lời nói hùng hồn mà cô ấy đã nói không biết bao nhiêu lần trước kia, trong thời khắc này lại trở nên buồn cười đến thế.
Cứ như vậy mà đồng ý làm người phụ nữ của Đường Khải Hiên sao?
Cứ như vậy lùi bước nhượng bộ sao?
Thế nhưng mà nếu như không đồng ý, liệu cô ấy còn có sự lựa chọn nào khác sao?
"Chỉ cần tôi đồng ý, anh liền có thể rút đơn kiện ở tòa án, buông tha nhà họ An, buông tha nhà họ Thẩm sao?"
Đường Khải Hiên vốn đang rất vui vẻ, An Tử Dụ rốt cục cũng bằng lòng làm người phụ nữ của anh ta, anh ta rốt cục cũng đạt được ước muốn rồi.
Thế nhưng mà nghe thấy An Tử Dụ nhắc đến nhà họ Thẩm, ngọn lửa giận trong lòng anh ta lúc này như mất khống chế, bùng lên không ngừng.
"Đã đối xử với cô ấy như vậy rồi, cô ấy còn quan tâm tới anh ta?" Giọng nói Đường Khải Hiên trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, từ trên ghế salon chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt An Tử Dụ.
"Quan tâm..."
Trái tim An Tử Dụ như ngừng lại một nhịp.
Quan tâm Thẩm Tinh Châu sao?
Cô ấy đối với Thẩm Tinh Châu, chỉ có thiếu sót, mắc nợ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!