Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Vũ Tiểu Kiều đã đợi An Tử Dụ trong khách sạn cả một đêm, buổi sáng ngày hôm sau An Tử Dụ với vẻ mặt tức giận quay về.

"Sao vậy Tử Dụ?"

Không cần An Tử Dụ phải nói thì Vũ Tiểu Kiều cũng biết cô ấy và Đường Khải Hiên lại đang giận dỗi nhau.

"Tên khốn đó! Chẳng trách ông cụ nhà tên đó không cho tôi đi, hóa ra là vừa ý tôi, muốn tôi làm cháu dâu của bọn họ!"

"Các người cũng đã kết hôn rồi, ông cụ nhà đó còn còn muốn đào tường nhà người ta, quả thực ông cụ rất thích cô đó."

"Tôi đã ly hôn rồi!"

"Cái gì cơ? Sau khi ra ngoài một đêm, cô liền ly hôn rồi? Nhanh như vậy sao?" Vũ Tiểu Kiều bị tin tức này làm choáng váng đến ngây ngẩn cả người.

"Đơn ly hôn ném thẳng vào mặt tôi, tôi còn có thể không ký sao?"

"Cô gặp mặt Thẩm Tinh Châu, anh ta lại ném đơn ly hôn vào mặt cô? Sao cô không mắng, không chửi cho anh ta một trận? Anh ta dám dây dưa không rõ với phụ nữ bên ngoài rồi khiêu khích cô đúng không? Dù sao cũng phải ly hôn, sao cô không nhân cơ hội này mà mắng anh ta một trận." 

“Tôi hoàn toàn không gặp Thẩm Tinh Châu!” An Tử Dụ tức giận ngồi trên sô pha, mở nắp chai nước, từng ngụm từng ngụm uống hết chai nước.

“Cô không nhìn thấy Thẩm Tinh Châu, thế cô ly hôn thế nào?” Vũ Tiểu Kiều không thể hiểu nổi.

"Đơn ly hôn là do Đường Khải Hiên đưa cho tôi!"

"Cái gì? Đường Khải Hiên đưa đơn ly hôn cho cô?" Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn bối rối.

"Tôi cũng không biết chính xác giữa hai người đó đã thỏa thuận với nhau những gì, nói tóm lại, đơn ly hôn là do tôi lấy từ chỗ Đường Khải Hiên!"

"Anh ta ép tôi ký tên, sau đó ép tôi làm người phụ nữ của anh ta, còn nói đưa tôi đi ăn cơm, nhưng kết quả lại đưa tôi đến nhà họ Đường để gặp ông nội anh ta."

"Cơm thì không ăn nhưng ăn được một bụng tức giận."

"Tôi cũng coi như hiểu được vì sao Đường Khải Hiên bám riết với tôi lâu như vậy, thì ra sức khỏe ông nội anh ta không tốt, ước nguyện trước khi chết là nhìn thấy tôi và anh ta kết hôn với nhau."

"Bây giờ tôi thực sự cảm thấy cuộc sống của chính mình bị ông cụ khóa chặt!"

“Vì nguyện vọng của ông cụ mà quỹ đạo cuộc đời của tôi đã hoàn toàn trật bánh.” An Tử Dụ tức giận uống thêm vài ngụm nước to.

Vũ Tiểu Kiều cố nhịn để không được bật cười thành tiếng: "Ông cụ nhà họ Đường cũng coi như có ánh mắt độc đáo, không phải cô và Đường Khải Hiên Nguyên vốn là một đôi sao? Tiếc rằng bỗng nhiên một Thẩm Tinh Châu xuất hiện, lại xuất hiện một người nào đó tên là Hàn Hủy, khiến hai người tách nhau ra mà thôi."

"Bây giờ hai người đã trở lại đúng quỹ đạo vốn có, làm sao cô có thể nói rằng cuộc sống của mình bị trật đường ray?"

An Tử Dụ hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều mỉm cười ngồi ở bên cạnh cô, vỗ vỗ vai An Tử Dụ, lời nói thấm thía.

"Được rồi, Tử Dụ! Thuyền đến đầu cầu thì tự nhiên sẽ thẳng, vừa đi từng bước một  vừa quan sát, bây giờ còn quá sớm để đưa ra kết luận, nói không chừng hai người sẽ trở thành tình yêu đích thực của nhau cũng nên."

An Tử Dụ chậm rãi đứng lên, tựa hồ muốn nói cái gì, do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Có lẽ đây là định mệnh rồi chăng, không ai trong chúng ta có thể nhìn rõ ràng, căn bản không biết con đường phía trước nằm ở đâu, hiện tại chỉ có thể làm hết sức mình."

"Nếu cô đồng ý với đề nghị của Đường Khải Hiên, anh ta sẽ rút đơn kiện và sẽ không kiện cô nữa, công ty của chú An cũng có thể giữ được. Đây cũng coi như là một chuyện tốt, dù sao một người đàn ông có điều kiện gia định tốt như Đường Khải Hiên Viễn, cũng rất hiếm có." Vũ Tiểu Kiều an ủi nói.

“Tôi đói bụng quá, Tử Dụ giúp tôi chuẩn bị bữa sáng được không?” Vũ Tiểu Kiều chu môi, vỗ vỗ bụng nho nhỏ của mình.

Rốt cục trên mặt An Tử Dụ cũng nở nụ cười: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, ngàn vạn lần không thể để cục cưng bé nhỏ của chúng ta bị đói được."

Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đến nhà hàng của khách sạn để ăn cơm.

Mặc dù Vũ Tiểu Kiều đã rời khỏi bệnh viện, không liên lạc lại với Tịch Thần Hạn, nhưng may mắn là hai ngày nay tâm trạng của cô rất tốt.

Cũng không ai làm phiền tới cô.

Lúc trước Tô Nhất Hàng có đến thăm cô một lần và hỏi cô có phải đã ly hôn với Tịch Thần Hạn hay không.

Cô phủ nhận điều đó.

Nhưng nếu như Tô Nhất Hàng có thể hỏi cô đã ly hôn hay chưa thì nhất định anh ta đã nghe được chuyện gì đó bên ngoài rồi.

Trước đây, bởi vì liên quan tới Tịch Thần Hạn mà cô không muốn quá thân thiết với Tô Nhất Hàng, sợ rằng Tịch Thần Hạn lại đánh đổ hũ giấm chua, chẳng may làm chuyện gì đó với Tô Nhất Hàng thì thật tốt lắm.

Bây giờ khi biết được người luôn được cất giấu sâu trong trái tim của An Tử Dụ chính là Tô Nhất Hàng, Vũ Tiểu Kiều càng không muốn có bất kỳ khúc mắc nào với bạn bè của mình, vì vậy tránh càng xa Tô Nhất Hàng càng tốt.

Khi đến nhà hàng, An Tử Dụ giúp Vũ Tiểu Kiều chọn bữa sáng giàu dinh dưỡng, rồi ngồi đối diện Vũ Tiểu Kiều.

An Tử Dụ cắt miếng chân giò hun khói trên đĩa và hỏi Vũ Tiểu Kiều có muốn ăn một miếng không.

Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, bây giờ nhìn thấy thứ gì đó có chút dầu mỡ, bụng liền cảm thấy khó chịu, chỉ muốn ăn nhẹ chút gì đó.

Cô cúi đầu đăn chiêu ăn cháo, đột nhiên hỏi An Tử Dụ một câu.

"Tử Dụ, cô nói xem tại sao anh ấy không đến tìm tôi? Tôi không quan trọng với anh ấy sao?"

"Cho dù tôi thật sự không quan trọng, chẳng lẽ trong lòng anh ấy đứa nhỏ này cũng không có một chút tầm quan trọng nào sao?"

Vũ Tiểu Kiều không nhận được câu trả lời của An Tử Dụ, vừa ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người ngồi đối diện đâu còn là An Tử Dụ.

Rõ ràng người đối diện đã đổi thành Tịch Thần Hạn!

Chiếc thìa trong tay Vũ Tiểu Kiều bỗng rơi vào bát phát ra tiếng kêu ‘cạch, cạch’.

"Sao lại là anh?"

Tịch Thần Hạn mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt đen như mực chứa đựng sự cưng chiều.

"Tại sao không thể là tanh? Chỉ mới mấy ngày không gặp nhau mà em đã không nhận ra anh rồi sao, kinh ngạc đến như vậy hả?"

Nhất thời Vũ Tiểu Kiều không biết nên nói cái gì, tay chân có chút luống cuống, muốn đứng lên nhưng lại cảm thấy không ổn, đành ngây ngốc ngồi trên ghế.

"Cái đó ... Không phải, tôi chỉ là giật mình thôi, Tử Dụ đâu?"

Vũ Tiểu Kiều vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm An Tử Dụ, chỉ thấy cô ấy đã đứng ở trước cửa nhà hàng, vẫy tay với cô, còn nháy mắt với cô nữa.

Ý bảo cô cứ trò chuyện vui vẻ với Tịch Thần Hạn, tuyệt đối đừng yên lặng.

Vũ Tiểu Kiều muốn kéo An Tử Dụ trở lại, nhưng An Tử Dụ đã chạy mất rồi.

Tịch Thần Hạn mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, cưng chiều cầm lấy khăn ăn giúp cô lau khóe miệng dính dầu, xoa xoa đỉnh đầu của cô.

“Nếu không phải do em mang thai, anh còn tưởng rằng em bị ma đói nhập đó, ăn nhiều như vậy, em sẽ không sợ mình trở thành con heo sao?” Tịch Thần Hạn nói.

Vũ Tiểu Kiều nhìn đống bát đĩa trống rỗng bên cạnh, không ngờ mình lại uống hết ba bát cháo, ăn hết một lồng bánh bao, còn ăn hai quả trứng rán.

Trời ơi!

Thực sự cô đã ăn rất nhiều.

Cô cũng thấy điều này thật khó tin.

Tại sao cô ăn nhiều thứ như vậy rồi mà vẫn cảm thấy chưa đủ no? Ngược lại, có cảm giác muốn ăn thêm một thứ gì đó.

“Em chỉ biến nỗi buồn và sự tức giận của mình thành sự thèm ăn thôi!” Cô giận dữ liếc nhìn Tịch Thần Hạn.

Còn không phải vì mối quan hệ mập mờ giữa anh và Mục Vân Thơ kích thích tới cô sao, nếu không thì cô sẽ không đến ở trong khách sạn, bị người ta đồn rằng bọn họ đang cãi lộn, sắp ly hôn.

“Anh lại cảm thấy như em đang dậy thì lần thứ hai ấy.” Tịch Thần Hạn trêu ghẹo nói.

Vũ Tiểu Kiều lườm anh một cái: "Anh không cần an ủi em như thế."

Tịch Thần Hạn không nhịn được cười, khóe môi cong lên một đường vòng cung đẹp mắt.

Mấy ngày nay áp lực cùng lo lắng đè nén trong lòng, giờ khắc này nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, tất cả đều tan biến trong nháy mắt.

“Em còn muốn ăn thêm gì nữa không?” Tịch Thần Hạn chỉ vào bàn ăn.

Vũ Tiểu Kiều tức giận bĩu môi: "Cái gì cũng không muốn ăn nữa."

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận