Khi Tịch Thần Hạn rời khách sạn, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Vũ Tiểu Kiều và nhẹ nhàng nói với cô: "Nếu em cảm thấy thoải mái khi sống ở đây, vậy hãy ở lại đây trong thời gian tới."
"Không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy em."
Vũ Tiểu Kiều không nói gì, nhìn thấy anh rời đi, trong mắt tràn đầy buồn tủi.
Cô luôn cảm thấy Tịch Thần Hạn giống như một cơn gió, dù cố gắng thế nào cũng không nắm bắt được.
Ngay cả khi cô đã cố gắng hết sức, chờ đợi anh không có điểm dừng, yêu anh bằng tất cả sức lực của mình, anh vẫn thoảng qua như cơn gió mát, làm cho người khác đoán không ra.
Tịch Thần Hạn vừa đi xuống cầu thang vừa nói với Đông Thanh.
“Xem ra chúng ta sẽ phải lấn sân sang lĩnh vực kinh doanh khách sạn.” Tịch Thần Hạn nói.
Đông Thanh có chút nghe không hiểu: "Cậu chủ, ý của anh là?"
"Sau khi cãi nhau, mợ chủ rất thích ở khách sạn, mà ở khách sạn của người khác thì tôi không được yên tâm."
Một nụ cười trong trẻo lập tức hiện lên trên mặt Đông Thanh: "Tôi biết cậu chủ! Tôi sẽ cố gắng vạch ra một kế hoạch thu mua trong thời gian sớm nhất!"
Đông Thanh thực sự rất mừng cho Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều, đặc biệt khi thấy Tịch Thần Hạn đối xử tốt với Vũ Tiểu Kiều, cậu ta vui đến mức muốn bay lên.
Từ trước đến nay cậu chủ nhà bọn họ là người máu lạnh, không có tình cảm, rất ít khi đối xử tốt với người khác.
Chỉ cần cậu chủ đối xử tốt hơn với mợ chủ, mối quan hệ của bọn họ có thể được hâm nóng và phát triển theo chiều hướng tốt.
Đông Thanh đi theo sau Tịch Thần Hạn rời khỏi khách sạn, tự mình mở cửa xe, Tịch Thần Hạn lên xe.
Bọn họ không nhìn thấy, Mục Vân Thơ đeo kính râm đang đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt.
Mục Vân Thơ biết Vũ Tiểu Kiều sống trong khách sạn này, Tịch Thần Hạn từ đây đi ra, tất nhiên là đến gặp Vũ Tiểu Kiều.
Rốt cuộc trong lòng Tịch Thần Hạn vẫn không thể buông bỏ người phụ nữ đó.
Mục Vân Thơ cầm chặt chiếc túi trong tay và di chuyển mạnh lưỡi dao trên cổ tay, gây ra một vết rách đau đớn.
Ánh mắt của Mục Vân Thơ vẫn nhìn chằm chằm theo chiếc xe của Tịch Thần Hạn, cho đến khi nó dần dần biến mất trong dòng xe cộ, lúc này cô ta mới thu hồi ánh mắt và nhìn lên tòa khách sạn cao chót vót.
"Thần Hạn, là của tôi."
...
Tịch Thần Hạn trở lại công ty để giải quyết công việc kinh doanh.
Tình trạng hỗn loạn trong công ty đã dần ổn định với thủ đoạn như sấm rền của Tịch Thần Hạn.
Nhưng anh biết Dương Tuyết Như sẽ không dễ dàng buông tay mà khinh địch như vậy, mà nhà họ Cung cũng sẽ không dễ dàng lùi bước.
Cơn bão lớn, e rằng vẫn đang chờ ở phía sau.
Đây chỉ là sự im lặng nhất thời.
Vào buổi tối, Tịch Thần Hạn rời công ty chuẩn bị đến bệnh viện thăm bà nội, sau đó đến khách sạn để thăm Vũ Tiểu Kiều.
Gần đây Dương Tuyết Như không có động tĩnh gì, nghĩ tới cũng không dám làm gì Vũ Tiểu Kiều, anh cũng có thể đi gặp Vũ Tiểu Kiều.
Trong lòng anh đã sắp xếp rất tốt, còn chưa kịp lên xe thì đột nhiên có một người từ phía sau lao ra túm lấy anh.
Tịch Thần Hạn theo bản năng muốn đẩy người này ra, nhưng bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc khiến anh sững sờ.
"Thần Hạn, là em, là em..."
Mục Vân Thơ cởi bỏ chiếc mũ trên đầu và cặp kính trên mặt, kinh hoàng và lo lắng mà ôm chặt Tịch Thần Hạn.
"Em đã đợi anh ở đây cả một ngày, cuối cùng em cũng nhìn thấy anh ..." Mục Vân Thơ khóc.
Tịch Thần Hạn nhăn mặt nhíu mày rậm.
Vốn dĩ, Mục Vân Thơ đã đi rồi, tảng đá lớn trong lòng cũng được buông ra, tuy rằng cũng có chút lo lắng cho miệng vết thương của Mục Vân Thơ vẫn chưa lành.
Nhưng bây giờ gặp lại Mục Vân Thơ, trái tim Tịch Thần Hạn lại trở nên nặng trĩu.
" Vân Thơ, cô đã ở đâu vậy?"
Anh vẫn muốn hỏi tại sao cô ta lại đột ngột xuất viện và tại sao lại đột ngột lao ra ngoài như thế này, vẻ mặt còn đầy kinh hãi.
Mục Vân Thơ lao thẳng vào vòng tay của Tịch Thần Hạn, khóc không thành tiếng.
"Thần Hạn, anh phải cứu em! Em rất sợ... Em rất sợ..."
"Em không muốn rời xa anh, nhưng Cung Cảnh Hào đã uy hiếp em và đưa cho em một khoản tiền... Anh ta bắt em rời đi, nếu không sẽ xử lý em..."
"Hu hu..."
"Thần Hạn, em rất sợ hãi, anh có thể bảo vệ em sao?"
"Cô nói cái gì? Cảnh Hạo uy hiếp cô?" Tịch Thần Hạn nhíu chặt mày.
Không ngờ tới Cung Cảnh Hào lại đe dọa Mục Vân Thơ và còn đưa cho cô ta một khoản tiền.
Tịch Thần Hạn có chút không quá tin tưởng.
Lần này Mục Vân Thơ trở lại, anh thừa nhận rằng anh có lòng phòng bị trước Mục Vân Thơ.
Mục Vân Thơ vội vàng lấy ra một tấm thẻ: "Trong đó có mười tám tỷ đồng, là Cung Cảnh Hào đã đưa cho em! Anh ta uy hiếp em phải rời xa anh, còn nói đưa em một khoản tiền để cho em rời đi."
"Nếu em không đồng ý, anh ta sẽ khiến em chết không toàn vẹn..."
"Em rất sợ, em đang ở trong bệnh viện đợi anh, nhưng anh không quay lại..."
" Em bị anh ta ép buộc rời đi, anh ta sai người nhìn chằm chằm em, thật vất vả em mới có thể đến công ty tìm anh..."
Nước mắt của Mục Vân Thơ rơi không ngừng, với khuôn mặt hốc hác và xanh xao của cô ta, thực sự là những bông hoa lê mang nước mắt.
Khuôn mặt của Tịch Thần Hạn căng thẳng, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không thể đoán được anh đang thực sự nghĩ gì.
Nhưng Mục Vân Thơ biết rằng Tịch Thần Hạn đã hơi tin tưởng.
Cô ta khóc càng thêm bi thảm: "Thần Hạn, em thật sự rất sợ, em phải làm sao đây?"
Với khuôn mặt lạnh lùng, Tịch Thần Hạn đưa Mục Vân Thơ lên xe.
Những người anh muốn bảo vệ, ghét nhất bị người khác can thiệp làm tổn thương.
Bây giờ Cung Cảnh Hào đang cùng chiến tuyến với Dương Tuyết Như, nóng lòng muốn cho Mục Vân Thơ rời đi như vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ lại là do Dương Tuyết Như xúi giục sao?
Năm đó, Dương Tuyết Như cũng một lòng ép buộc Mục Vân Thơ rời đi như vậy.
Vậy bây giờ Cung Cảnh Hào ra mặt để buộc Mục Vân Thơ phải rời đi, là nhằm mục đích gì?
Sắc mặt Tịch Thần Hạn trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, anh lái xe rời khỏi tập đoàn nhà họ Tịch.
Anh vốn định đưa Mục Vân Thơ trở về, để cô ta nghỉ ngơi rồi cử hai người nhìn chằm chằm, tránh cho Cung Cảnh Hào sẽ thực sự làm tổn thương Mục Vân Thơ.
Lúc này, điện thoại của Tịch Thần Hạn vang lên.
Đó là cuộc gọi từ vệ sĩ được gửi đến để bảo vệ Vũ Tiểu Kiều.
"Cái gì? Cung Cảnh Hào đến?"
Vẻ mặt của Tịch Thần Hạn càng trở nên u ám khó coi, anh nhanh chóng quay người đi thẳng đến khách sạn nơi Vũ Tiểu Kiều đang ở.
Tịch Thần Hạn biết rằng Cung Cảnh Hào có một tình cảm khó nói với Vũ Tiểu Kiều, và đó là lý do tại sao anh đặc biệt sợ Cung Cảnh Hào sẽ đến tìm Vũ Tiểu Kiều.
Đặc biệt vào lúc này, Cung Cảnh Hào sẽ không bị Dương Tuyết Như xúi giục mà làm gì đó với Vũ Tiểu Kiều và đứa trẻ chứ?
Tịch Thần Hạn rất căng thẳng, xe chạy như bay ra ngoài và đi thẳng về khách sạn.
Khi đến khách sạn, vì xe chạy quá tốc độ mà mặt Mục Vân Thơ đã tái nhợt vì sợ hãi.
Tịch Thần Hạn bước nhanh xuống xe.
Mục Vân Thơ cũng lắc lư mở cửa xe, theo sau Tịch Thần Hạn xuống xe, đi theo lên lầu.
Cung Cảnh Hào đang đứng ngoài cửa phòng Vũ Tiểu Kiều, trên tay cầm hai cuốn sách, không biết anh ta đang nói gì với Vũ Tiểu Kiều.
Tịch Thần Hạn xông lên, chưa kịp nói lời nào đã xông vào đấm thẳng vào mặt Cung Cảnh Hào, khiến anh ta ngã lăn xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Cung Cảnh Hào.
"A……"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!