Tịch Thần Hạn đánh Cung Cảnh Hào.
“Thần Hạn, anh làm thì thế? Chẳng qua anh ta chỉ đưa em đến lớp học thôi!”
Vũ Tiểu Kiều thực sự không thể hiểu nổi là tại sao Tịch Thần Hạn lại trở nên kích động và thô lỗ như vậy.
Mặc dù trước kia mình cũng rất ghét Cung Cảnh Hào, nhưng gần đây Cung Cảnh Hào đã giúp cô không ít, anh ta cũng không thường xuyên nhằm vào cô như trước.
Tại sao cứ gặp mặt là Tịch Thần Hạn phải đánh người cơ chứ?
Tịch Thần Hạn có biết bây giờ cô đang rất biết ơn Cung Cảnh Hào không? Trong lúc mà cô đang đau lòng nhất, anh ta vẫn ở bên cạnh và cungf trải qua với cô.
Cảm giác lúc ấy giống như khi sắp chìm vào trong biển sâu, bỗng bên cạnh xuất hiện một thanh gỗ nổi.
Tịch Thần Hạn không ngờ Vũ Tiểu Kiều lại nói đỡ cho Cung Cảnh Hào mà nặng lời với mình, sự tức giận dâng lên cuồn cuộn trong chớp mắt.
“Em đấy, tốt nhất cách xa cậu ta một chút!”
Vũ Tiểu Kiều đang muốn nói gì đó lại thấy sâu trong hành lang có một người phụ nữ đang đứng, thế mà là Mục Vân Thơ, cô lập tức đã hiểu ra.
“Mấy người đi cùng nhau à?”
Vậy mà anh còn ở chung một chỗ với Mục Vân Thơ!
Anh nói gì mà đã cắt đứt sạch sẽ chứ, nói thì nói thế nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đang dây dưa!
Vũ Tiểu Kiều cũng nổi giận: “Những lời mà anh đã đồng ý với em đều là nói nhảm ư?”
Vũ Tiểu Kiều bước đến chỗ Cung Cảnh Hào để đỡ Cung Cảnh Hào dậy.
Gương mặt đẹp trai của Tịch Thần Hạn căng thẳng, anh rất muốn kéo Vũ Tiểu Kiều lại. Anh ta nắm chặt quả đấm, sự xúc động đang được kiềm chế lại bùng lên.
Vũ Tiểu Kiều nhìn mấy vết sưng tím trên mặt Cung Cảnh Hào, cô liếc nhìn sang Tịch Thần Hạn: “Không phải anh nói trong lòng anh cảm thấy mắc nợ sao? Bây giờ em cũng thấy trong lòng em đang mắc nợ anh ta!”
Hàng mày rậm của Tịch Thần Hạn nhíu chặt.
Người phụ nữ này muốn chống lại anh đó à?
Cung Cảnh Hào lau sạch vết máu trên khóe miệng, sau đó nhổ ra một bãi nước bọt, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng vào Tịch Thần Hạn.
“Người không thể cắt đứt hoàn toàn, không gặp cô ta nữa là cậu mới đúng!” Cung Cảnh Hào lạnh lùng nói.
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn càng trở nên dữ tợn hơn.
Vũ Tiểu Kiều vội chắn giữa hai người bọn họ, sau lưng cô lại vang lên những lời nói như chỉ sợ tình huống chưa đủ rối loạn của Cung Cảnh Hào.
“Cậu muốn một chân đạp hai thuyền, còn ra vẻ hiên ngang như cây ngay không sợ chết đứng, tôi thật sự quá bội phục cậu rồi.”
Tịch Thần Hạn lại xông về phía Cung Cảnh Hào, Vũ Tiểu Kiều vội kéo Tịch Thần Hạn và nói với Cung Cảnh Hào ở đằng sau: “Anh bớt nói vài câu giùm tôi được không? Anh đi trước đi! Tôi xin lỗi về chuyện hôm nay.”
Sao Cung Cảnh Hào có thể đi cho được, anh ta vẫn đứng đó trừng mắt nhìn Tịch Thần Hạn, dáng vẻ giống như muốn dạy dỗ Tịch Thần Hạn một trận mới được.
Vũ Tiểu Kiều bắt đầu sốt ruột, Cung Cảnh Hào vốn không phải đối thủ của Tịch Thần Hạn, nếu còn tiếp tục thì sẽ chỉ có hại cho Cung Cảnh Hào thôi.
Không phải cô đang lo lắng cho Cung Cảnh Hào, dù sao cũng đã nhiều năm như thế, đối với cô thì Cung Cảnh Hào vẫn là một ác ma.
Nhưng cô không muốn làm to chuyện.
Người trong quán bar lắm mồm tạp nham, không biết câu chuyện bị truyền ra ngoài thì sẽ thành thế nào nữa.
Nhất là khi thấy bóng dáng Mục Vân Thơ đang đứng cách đó không xa, trông như đang xem kịch hay, đột nhiên trong lòng Vũ Tiểu Kiều thấy không thoải mái.
“Ồn ào đủ chưa hả?” Cô hét lớn lên
Tịch Thần Hạn và Cung Cảnh Hào đều nhìn sang Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn: “Em không hề dính líu gì tới Cung Cảnh Hào! Anh ta không làm hại em, cũng chẳng làm gì em hết! Anh không tin thì em cũng chẳng biết làm sao nữa!”
“Còn anh!” Vũ Tiểu Kiều nhìn sang Cung Cảnh Hào: “Anh ấy là cậu của anh, tuy là ban nãy anh ấy hơi kích động, nhưng đó đều là ân oán giữa hai người, đừng có liên lụy đến tôi!”
Vũ Tiểu Kiều muốn về phòng lại bị Cung Cảnh Hào kéo lại.
Tịch Thần Hạn giơ tay gỡ tay Cung Cảnh Hào ra, anh cầm lấy tay Vũ Tiểu Kiều nhưng lại bị Vũ Tiểu Kiều vùng ra.
“Nếu người trong lòng anh mắc nợ cần chăm sóc, phiền anh ra chỗ khác mà chăm sóc, đừng có khoe cơm chó ở trước mặt tôi!”
Lần này Vũ Tiểu Kiều thật sự đã nổi giận.
Tịch Thần Hạn lại muốn bắt lấy Vũ Tiểu Kiều nhưng anh bị Cung Cảnh Hàogỡ ra, sau đó anh ta chắn trước mặt Vũ Tiểu Kiều, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Tịch Thần Hạn: “Bây giờ cậu có tư cách gì mà chạm vào cô ấy!” Cung Cảnh Hào nói.
Sắc mặt Tịch Thần Hạn căng cứng, khóe môi của anh không ngừng giật giật, sau đó phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Tôi không ra tay với cậu, mặc dù bây giờ tôi rất muốn.”
Anh không ngờ Vũ Tiểu Kiều lại tức giận.
Mặc dù rất muốn dạy dỗ Cung Cảnh Hào nhưng cũng phải chờ tới khi Vũ Tiểu Kiều không có ở đây.
Cung Cảnh Hào cười giễu cợt: “Vậy thì ra tay đi nào, tôi sợ cậu chắc?”
“Đủ chưa!” Vũ Tiểu Kiều hét lớn, cô trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
“Mấy người thôi đi! Tôi còn phải nghỉ ngơi nữa!”
Thật lòng thì bây giờ Vũ Tiểu Kiều không muốn dây dưa thêm nữa, cô chỉ muốn về ngủ để mình có không gian yên tĩnh.
Lúc này mỗi một người ở đây đều nhìn vào bọn họ, nghĩ thôi cũng khiến trong lòng Vũ Tiểu Kiều rất không thoải mái.
Vũ Tiểu Kiều đóng sầm cửa lại, phát ra tiếng động rất lớn.
An Tử Dụ đứng cách đó không xa, cô ấy đã thu hết tất cả vào trong mắt.
Tịch Thần Hạn đang muốn gõ cửa thì An Tử Dụ đi tới ngăn cản nói: “Để cô ấy yên tĩnh một chút đi! Cũng để cho nhau bình tĩnh lại.”
An Tử Dụ nhìn sang Mục Vân Thơ đang đứng sâu trong hành lang, đáy mắt ánh lên sự chán ghét: “Có lẽ mọi người cũng nên bình tĩnh suy nghĩ lại xem cuối cùng mình đã làm sai ở đâu, thứ gì nên giữ, thứ gì nên buông.”
Tịch Thần Hạn biết ý của An Tử Dụ, ánh mắt ảm đạm không rõ.
Cung Cảnh Hào nhìn Tịch Thần Hạn một cái, anh ta lau thứ mằn mặn trên khóe môi: “Tôi thấy cậu nên có một lời giải thích cho tôi.”
Anh ta cũng không ngờ tự nhiên mình lại bị đánh vô cớ như thế.
“Cậu xứng à?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn đầy vẻ lạnh lùng.
“Ha ha!” Cung Cảnh Hào cười lạnh: “Xứng hay không thì tôi đều không cần biết, tôi chỉ biết rằng vợ cậu tức giận mất rồi.”
Mục Vân Thơ nhìn thấy Tịch Thần Hạn lại cãi nhau với Cung Cảnh Hào, cô ta vội bước nhanh tới kéo Tịch Thần Hạn nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Thần Hạn, được rồi, đừng ầm ĩ nữa...”
Cung Cảnh Hào giận dữ quát lên: “Cô là cái đéo gì? Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện à?”
An Tử Dụ thầm thoải mái trong lòng, lời mà Cung Cảnh Hào vừa nói cũng chính là lời mà trong lòng cô ấy muốn nói.
Ngay lập tức An Tử Dụ cảm thấy Cung Cảnh Hào và mình đang đứng chung một chiến tuyến.
“Có người không tự mình biết thân biết phận như thế đấy, cho rằng cứ bám vào quá khứ là vẫn luôn đạt được thứ mà mình muốn, thực ra đó là tham lam, khiến người ta rất buồn nôn.” Giọng nói của An Tử Dụ không có ý tốt.
Khuôn mặt của Mục Vân Thơ dần đỏ lên, cô ta cúi thấp đầu núp xuống sau lưng Tịch Thần Hạn, im lặng không lên tiếng.
“Cô Mục Vân Thơ à, tôi thấy hẳn là chúng ta nên nói rõ một chút.” An Tử Dụ nói.
Mục Vân Thơ ngẩng đầu nhìn Tịch Thần Hạn, cô ta phát hiện ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cung Cảnh Hào đang nhìn mình, cô ta khiếp sợ lùi ra sau lưng Tịch Thần Hạn một bước.
“Nói chuyện gì chứ? Ở đây không tiện lắm.” Mục Vân Thơ cũng không muốn nói chuyện với An Tử Dụ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!