Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

"An Tử Dụ, cô dám đá tôi!"

Khuôn mặt của Đường Khải Hiên tái xanh vì tức giận, dáng vẻ như muốn bóp chết An Tử Dụ.

"Ai cho anh đụng tôi! Còn chạm vào tôi nữa, tôi sẽ khiến anh hoàn toàn không thể lên nổi nữa!" An Tử Dụ nói xong câu này là cô ấy cảm thấy hơi hối hận.

Đây không phải rõ ràng là đang dẫn dắt Đường Khải Hiên tiếp tục quấy rối cô ấy sao?

Đúng thật.

Đường Khải Hiên một tay chống trên cửa, thân thể nặng nề dần dần đè xuống, giọng điệu trầm thấp, tỏa ra một mùi hương say đắm lòng người.

"Gì mà hoàn toàn không thể lên được nữa? Cô đang rất muốn thử sao?"

Hai gò má của An Tử Dụ lập tức đỏ bừng: "Anh anh...anh mau đi ra! Tiểu Kiều đang ngủ, đừng quấy rầy cô ấy!"

“Xấu hổ rồi sao?” Đường Khải Hiên nắm lấy cổ tay An Tử Dụ, anh ta cố định tay cô ấy lên trên cánh cửa.

"Hiện tại cô đã là người phụ nữ của tôi rồi, cô còn sợ bị người khác biết sao?"

“Cho dù không sợ bị người khác biết thì dáng vẻ bây giờ của anh, không cảm thấy ngượng ngùng sao?” An Tử Dụ tức giận.

"Ngượng ngùng là cái quái gì?"

"..."

Đúng là một người đàn ông khiến người ta cạn lời.

Đường Khải Hiên ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người An Tử Dụ thực sự rất quyến rũ, nó khiến anh ta chết mê chết mệt không thể kiềm chế được.

Anh ta lại gần cô hơn, hơi thở phả vào má cô, giọng nói trầm đục gợi cảm.

"An Tử Dụ, có những chuyện đã xảy ra rồi thì không có thuốc hối hận để uống nữa đâu."

"Tôi không chê cô đã từng ly hôn, tôi để cho cô làm mợ chủ của nhà họ Đường thì cô nên cảm thấy vui vẻ. Chứ cô đừng bày ra bộ mặt như tôi đang ép buộc cô vậy."

An Tử Dụ dùng sức giãy dụa, cô ấy thật muốn đá cho Đường Khải Hiên một cái, nhưng bây giờ cô ấy lại không thể cựa quậy được.

"Anh có thể nói chuyện bớt cay nghiệt một tí được không?"

Thật ra Đường Khải Hiên cũng không muốn nặng lời như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ ương ngạnh, luôn tỏ ra không vừa lòng của An Tử Dụ là anh ta không nhịn nổi muốn kích thích cô ấy để khiến cô ấy buồn bực.

Chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể giống một người phụ nữ, giảm bớt đi vẻ cứng cỏi.

Nhất là với quan hệ giữa họ hiện giờ, phần lớn trách nhiệm đều nằm ở cô ấy, cô ấy dựa vào đâu mà vênh váo hống hách với anh ta như vậy!

Nếu không phải là cô ấy, ông nội ép anh ta phải cưới cô ấy càng sớm càng tốt, anh ta cũng không cần phải tốn công tốn sức đến vậy.

Nhưng mà...

Đường Khải Hiên phải thừa nhận, cơ thể mềm mại, cộng thêm mùi thơm thoang thoảng quyến rũ của cô ấy khiến cho anh ta phá bỏ nguyên tắc nhiều năm.

Anh ta đã bắt đầu có cảm giác với phụ nữ!

Nhưng thật kỳ lạ, chỉ có duy nhất với người phụ nữ trước mặt này anh ta mới có phản ứng hóa học như vậy.

Nghĩ đến đây, Đường Khải Hiên có chút cáu kỉnh. Anh ta kéo cổ áo ra thở dốc một cái. Anh ta còn cho rằng điều này có thể giảm bớt nhiệt độ cơ thể, nhưng hực tế vẫn không giảm chút nào.

An Tử Dụ không nói nữa.

Dù cô ấy có ngốc đến đâu, cô ấy cũng biết bây giờ Đường Khải Hiên đang thấy thế nào.

Chẳng may nói gì kích động anh ta, bị anh ta giảiquyết ngay tại chỗ thì không hay cho lắm.

Tiểu Kiều vẫn còn đang ngủ trong phòng!

Một lúc sau, Đường Khải Hiên vẫn ép cô ấy vào cánh cửa, không chịu buông cô ấy ra.

Cô ấy đã có chút không thể chịu nổi sức nặng và sức nóng trên cơ thể anh ta. Cô ấy thở hắt một cái, nhìn ngắm góc mặt nghiêng điển trai của anh ta rồi bối rối mỉm cười.

"Ừm ... tôi thấy ... hình như hơi nóng, anh đi chỉnh điều hòa đi."

An Tử Dụ nhẹ nhàng đẩy người Đường Khải Hiên ra, nhưng anh ta vẫn không chịu buông cô ấy ra.

An Tử Dụ có chút buồn bực: "Tôi không thở nổi nữa rồi."

Đường Khải Hiên trừng mắt nhìn sang, trên làn da trắng nõn của An Tử Dụ hơi ửng đỏ lên vì tức giận.

"Ý cô là sao?"

"Cái gì mà ý tôi là sao?"

“Cô thích Thẩm Tinh Châu à?” Đường Khải Hiên lại hỏi.

"Cái gì cơ? Sao đột nhiên anh lại nhắc tới anh ta?" Cô ấy và Thẩm Tinh Châu vốn chẳng có chuyện gì.

Lần đầu tiên của cô ấy là dành cho tên khốn trước mặt.

"Đột nhiên tôi cảm thấy không muốn cô làm người phụ nữ của tôi nữa! Cô quá cay nghiệt, quá ngu ngốc, hơn nữa còn không có gì hấp dẫn." Đường Khải Hiên buông An Tử Dụ ra.

"..."

An Tử Dụ mất hồi lâu không thể thốt nên lời.

Người đàn ông này đang chơi trò gia đình sao?

Anh ta nói cô ấy là người phụ nữ của anh ta thì cô ấy sẽ phải là người phụ nữ của anh ta.

Anh ta nói trò chơi kết thúc thì trò chơi phải kết thúc ư?

Cô ấy có còn chủ quyền không?

An Tử Dụ đang muốn trách móc nhưng đã nhanh chóng kìm lại, nếu vậy thì mình được tự do rồi ! 

“Được thôi!” An Tử Dụ vui vẻ bật cười.

"Tôi cũng cho rằng tôi với anh không hợp nhau! Anh xem anh đi, anh nói tôi cay nghiệt lại còn chẳng hấp dẫn! Thật sự đúng là như vậy! Tôi hoàn toàn không phải phụ nữ! Ngoại trừ gương mặt trông cũng được ra, tính cách của tôi thực sự rất tệ."

Nhưng trong lòng An Tử Dụ thì cô ấy rất tức giận.

Đó là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy có người nói rằng cô ấy cay nghiệt, lại còn là người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của cô ấy.

Trông thấy An Tử Dụ vui vẻ như vậy, Đường Khải Hiên không vui giật giật khóe môi.

Anh ta ghét thái độ này của An Tử Dụ, nhưng tận sâu trong tim, anh ta lại thực sự không thể ghét được.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy dáng vẻ này của cô ấy có chút đáng yêu.

Khóe môi Đường Khải Hiên cong lên, anh ta khẽ cười.

An Tử Dụ bị tiếng cười của anh ta làm cho sững sờ: "Anh cười gì thế?"

"Tôi chỉ cảm thấy hơi buồn cười thôi."

"Có gì buồn cười đâu? Tôi nói nghiêm túc đó! Tôi, An Tử Dụ." An Tử Dụ vỗ ngực: "Thật sự không thích hợp với Tổng giám đốc Tập đoàn Đường Thị!"

Đột nhiên Đường Khải Hiên véo chiếc cằm nhỏ nhắn của An Tử Dụ, ép cô ấy nhìn vào mắt anh ta, sau đó chậm rãi nói.

"Chuyện Đường Khải Hiên tôi muốn làm thì không ai ngăn cản được."

An Tử Dụ vội vàng gật đầu: "Anh muốn làm gì cứ làm, tôi không cản!"

Tốt nhất anh ta nên đi thật xa, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ấy.

Đột nhiên Đường Khải Hiên sát lại gần, suýt nữa chóp mũi chạm vào chóp mũi của An Tử Dụ. Hơi thở ấm nóng của anh ta tựa như lông vũ, lướt nhẹ qua má An Tử Dụ.

"Tôi thấy nên có một thỏa thuận giữa hai chúng ta."

“Thỏa ... thỏa thuận gì?” An Tử Dụ chớp chớp mắt.

Đường Khải Hiên cố tình kéo dài từ cuối, anh ta nhìn cô ấy cười.

"Cô nói xem?"

“Tôi, tôi… tôi không biết.” Không hiểu sao bỗng nhiên An Tử Dụ thấy hoảng sợ, cô ấy nhanh chóng giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi bàn tay to lớn kia của anh ta.

Đường Khải Hiên càng dùng sức buộc cô ấy phải ngẩng đầu lên cao hơn.

"Đương nhiên là thỏa thuận hôn nhân rồi, đồ ngốc."

An Tử Dụ nghe thấy mấy chữ "Thỏa thuận hôn nhân" là lập tức như một quả bóng bị xì hơi.

Cô ấy vốn tưởng rằng người đàn ông này muốn tránh xa cô ấy, nhưng không ngờ rằng anh ta còn muốn tiến xa hơn nữa!

An Tử Dụ cố gắng giữ vững lý trí, cô ấy không để bản thân đắm chìm vào hơi thở bá đạo của anh ta, cô ấy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

"Đường Khải Hiên, tôi phản đối!"

"Phản đối vô hiệu!"

"Tôi kiên quyết phản đối! Tôi với anh không hợp nhau chút nào! Tôi cay nghiệt, vô lý, còn không có mùi vị phụ nữ..."

"Tuy rằng cô còn nhiều khuyết điểm, nhưng cũng may là trông cũng khá xinh đẹp. Như vậy đủ rồi, ít nhất cũng có thể dắt ra ngoài được."

"..."

An Tử Dụ cảm thấy trái tim mình lại một lần nữa bị Đường Khải Hiên làm tổn thương cả nghìn lần.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận