An Tử Dụ và Tô Hàng Nhất không ngờ Vũ Tiểu Kiều lại không đồng ý đề nghị ly hôn của Tịch Thần Hạn.
Theo lý thuyết, nếu như Tịch Thần Hạn đã nói ra, dựa theo tính cách của Vũ Tiểu Kiều thì nhất định cô sẽ đồng ý.
Tại sao cô còn muốn quật cường kiên trì?
Tịch Thần Hạn cũng không ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều lại từ chối.
"Tiểu Kiều! Hôm qua em đến chỗ Vân Thơ náo loạn, làm Vân Thơ bị thương, anh sẽ không tha thứ cho em về chuyện này." Tịch Thần Hạn thản nhiên nói.
Vũ Tiểu Kiều đau lòng nhìn anh.
Bây giờ người đàn ông này còn dùng lời nói như dao đâm vào trái tim cô!
Tại sao anh lại có thể tuyệt tình như vậy!
"Thì sao? Bởi vì Mục Vân Thơ bị thương nên anh không thể tha thứ cho em, muốn ly hôn với em ư?" Vũ tiểu Kiều buồn cười nhìn anh.
"Em thật không ngờ là anh lại có tình cảm sâu đậm với Mục Vân Thơ đến vậy đấy! Anh đúng là đa tình!"
Vẻ mặt Tịch Thần Hạn trở nên khó xử, giọng nói cũng lớn hơn: "Anh đã nói là anh sẽ bù lại tất cả những tổn thất cho em một cách tốt nhất mà!"
Tô Nhất Hàng nổi giận: "Tiểu Kiều! Anh ta đang tìm lý do để chấm dứt cuộc hôn nhân này, chẳng lẽ em không thể nhìn ra được sao?"
An Tử Dụ cũng cảm thấy lúc này Vũ Tiểu Kiều quá ngốc rồi!
Nếu thật lý do là bởi vì Mục Vân Thơ bị thương thì hôm qua Tịch Thần Hạn đã đưa ra đề nghị ly hôn mà không cần phải chờ đến ngày hôm sau.
Xem ra Tịch Thần Hạn không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với Vũ Tiểu Kiều nữa.
Chẳng qua...
An Tử Dụ nhìn bụng Vũ Tiểu Kiều, chẳng lẽ ngay cả con ruột của mình mà Tịch Thần Hạn cũng không muốn nhận sao?
"Em biết rõ là chỉ số thông minh em rất thấp! Dù gì cũng không chơi nổi những trò chơi IQ cao với các người!"
"Nhưng bây giờ đang trong trò chơi sao? Nói kết hôn thì lập tức kết hôn, nói ly hôn thì lại lập tức ly hôn?"
"Tịch Thần Hạn! Mặc kệ như thế nào em cũng không ly hôn, em không muốn rời khỏi vị trí này thì đừng hòng có một ai tới ngồi!" Vũ Tiểu Kiều tức giận hét lớn, đôi mắt đầy nước đã phiếm hồng.
Đôi môi mím chặt của Tịch Thần Hạn bỗng nhiên giật giật.
Anh nhìn ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều ngày càng mạnh mẽ, chẳng qua không ai biết rõ, rốt cuộc sâu trong đôi mắt đen láy kia đang che giấu những gì.
Tô Nhất Hàng tức giận, phóng tới chỗ Tịch Thần Hạn, nắm chặt cổ áo của Tịch Thần Hạn và hung dữ nói với anh ta.
"Tịch Thần Hạn! Anh là tên khốn khiếp!"
"Anh còn muốn Tiểu Kiều như thế nào nữa? Cô ấy trả giá cho anh nhiêu đó vẫn chưa đủ sao? Nhường nhịn anh như thế vẫn chưa đủ sao?"
"Anh không thể đối xử tốt với cô ấy, thương yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, vậy tại sao lúc trước lại cưới cô ấy? Tại sao làm cô ấy mang thai con của anh?"
"Cái thằng đàn ông này, cuối cùng anh có lương tâm không hả?"
Tô Nhất Hàng hận không thể giết Tịch Thần Hạn, lấy lại công bằng xứng đáng cho những gì Vũ Tiểu Kiều đã trả giá.
Gương mặt Tịch Thần Hạn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tô Nhất Hàng trước mặt, chậm rãi đưa tay đẩy Tô Nhất Hàng ra.
"Cậu có tư cách gì ở đây trách móc tôi?" Giọng nói của anh lạnh như băng, lại làm cho nhiệt độ không khí xung quanh lập tức hạ xuống.
Tô Nhất Hàng giơ quả đấm lên, đấm thẳng vào mặt Tịch Thần Hạn.
An Tử Dụ nhanh chóng ngăn Tô Nhất Hàng lại, đứng chặn giữa hai người bọn họ lại: "Nhất Hàng! Đừng làm thế!"
"Tịch Thần Hạn! Tên khốn kiếp này!" Tô Nhất Hàng tức giận la lớn.
Một lần nữa An Tử Dụ ngăn giữa Tô Nhất Hàng với Tịch Thần Hạn, tránh để bọn họ đánh nhau.
Tịch Thần Hạn liếc nhìn Vũ Tiểu Kiều giống như còn điều muốn nói nhưng cuối cùng không mở miệng.
Vũ Tiểu Kiều mỉm cười, nước mắt dần rơi xuống.
"Em còn tưởng rằng em có thể giữ được, chỉ cần em cố gắng thì chắc chắn sẽ có được kết quả như mình mong muốn."
"Thế nhưng cuối cùng em vẫn thất bại như trước! Thật ra không có nắm chắc, không biết trước đường đi, không có nguyên tắc nào mà chờ đợi, cuối cùng lại làm mình từ một người quý trọng trở thành một thứ rác rưởi tùy ý anh làm tổn thương."
"Bây giờ cuối cùng em cũng đã biết, em chính là một đứa ngốc, vô cùng ngu ngốc."
"Cho rằng mỗi câu nói của anh đều là sự thật, tin tưởng từng lời hứa của anh. Nghĩ rằng anh với Mục Vân Thơ không có gì, chỉ cần cô ta khỏe hơn thì anh sẽ trở về!"
"Cảm ơn anh....Tịch Thần Hạn, anh đã giúp cho em tỉnh táo lại!"
Vũ Tiểu Kiều đẩy Tịch Thần Hạn ra rồi khóc lóc chạy ra ngoài.
"Tiểu Kiều!"
An Tử Dụ hô một tiếng, lo lắng Vũ Tiểu Kiều gặp chuyện không may, nhanh chóng đuổi theo.
Tô Nhất Hàng thống hận liếc mắt nhìn Tịch Thần Hạn: "Nếu như Tiểu Kiều xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Tô Nhất Hàng nói xong, cũng vội vàng đuổi theo.
Tịch Thần Hạn đứng yên tại chỗ, không nói một lời.
Một lát sau, Đông Thanh gọi tới.
"Cậu chủ! Theo phân phó của cậu, tất cả tài sản dưới tên cậu đều đã chuyển qua cho mợ chủ."
Một lát sau, Đông Thanh nhỏ giọng hỏi.
"Cậu chủ! Còn cần giấy ly hôn không?" Đông Thanh cũng không hy vọng Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều ly hôn.
Thật lâu sau đó, Tịch Thần Hạn mới yếu ớt nói.
"Cần."
Đông Thanh yên lặng một hồi, cuối cùng cúp điện thoại.
Tịch Thần Hạn ngước mắt nhìn chiếc giường mà Vũ Tiểu Kiều đã nằm qua, phía trên còn có một cái áo thun mà cô đã mặc.
Anh chậm rãi bước đi qua, cầm lấy chiếc áo thun trên giường, đặt ở chóp mũi, nhẹ nhàng hít hương vị còn sót lại của cô, cuối cùng đưa áo thun xuống ngay miệng.
Chăm chú, không nỡ.
Cuối cùng, anh buông áo xuống, ra khỏi căn phòng ở khách sạn và rời khỏi đây, đi thẳng đến Tập đoàn Tịch Thị...
...
Vũ Tiểu Kiều khóc lóc chạy ra ngoài, bị An Tử Dụ ngăn lại.
Cô ấy ôm Vũ Tiểu Kiều, nghe thấy Vũ Tiểu Kiều la khóc, trái tim An Tử Dụ cũng tan nát.
Tô Nhất Hàng đứng ở cách đó không xa, đau lòng nhìn Vũ Tiểu Kiều, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Tiểu Kiều! Tôi giúp cô lấy lại công bằng." Tô Nhất Hàng nói xong, muốn đi thì bị Vũ Tiểu Kiều lớn tiếng gọi lại.
"Không cần!"
"Không có gì quan trọng cả!"
"Như vậy cũng tốt!"
"Vậy thì cứ như thế thôi!"
Vũ Tiểu Kiều cố gắng lau nước mắt trên mặt, thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
"Tôi sẽ không khóc nữa! Thật sự sẽ không khóc nữa! Người đàn ông kia không đáng để tôi phải khóc! Tôi sẽ không bao giờ... Đau lòng khổ sở vì anh ta nữa!"
Vũ Tiểu Kiều cúi đầu nhìn bụng của mình, lúc này cô còn có con của mình mà.
Cô không có lí do gì mà phải khổ sở vì một tên bạc tình bạc nghĩa, cô còn có bảo bối của mình, nó cần sự chăm sóc của cô.
"Tiểu Kiều! Có lẽ Tịch Thần Hạn có điều gì đó khó nói, hai người có muốn nói chuyện đàng hoàng một lần không?" An Tử Dụ thấp giọng nhắc nhở.
"Mặc dù anh ta có lời khó nói thì tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ta nữa! Từ lúc Mục Vân Thơ bị thương, thấy rõ ánh mắt anh ta nhìn tôi, lòng tôi cũng đã nguội lạnh rồi."
"Chỉ là bởi vì đứa con trong bụng của tôi, tôi không muốn làm cho cục cưng có một gia đình không hoàn chỉnh."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!