Một sự va chạm tuyệt vời, đột nhiên không khí ấm lên.
Một bản nhạc dịu êm đã dệt ra một căn phòng đầy ướt át…
Trong phòng chỉ còn lại những tiếng thở mạnh và những tiếng rên rỉ.
“Ừ, không được…”
“Không hả? Chỗ nào có vấn đề à? Á… Giống như một nữ giám đốc bá đạo, lúc nào cũng trong bộ dạng kiêu hãnh.”
Đường Khải Hiên thật sự uống nhiều quá nên lời lẽ của anh ta làm cho người khác không thoải mái lắm.
An Tử Dụ dùng sức xô đẩy anh ta nhưng lại không được: “Anh cho rằng… Anh làm vậy là có thể chinh phục được tôi sao?”
Cô ấy trước mặt anh ta có vẻ thật sự yếu thế hơn, cô ấy luôn bị anh ta bắt nạt trong sự bất lực.
“Bây giờ tôi chỉ muốn nhìn một chút rồi mới chinh phục cô sau, bộ dạng cô lúc phục tùng tôi quả là bộ dạng của một người phụ nữ xinh đẹp đó.”
An Tử Dụ muốn tát anh ta một cái nhưng vừa giơ tay lên đã bị anh ta cầm chặt đưa lên đỉnh đầu.
“An Tử Dụ, tôi sẽ chờ ngày mà cô cầu xin tôi.”
“Anh nằm mơ… Anh… Á…”
“Đau quá!”
Tịch Thần Hạn ở trong công ty xử lý đống văn kiện chồng chất như núi, không ngờ Mục Vân Thơ lại tìm đến đây.
Tay Mục Vân Thơ quấn băng gạc dày đặc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn một giọt máu.
Ánh mắt cô ta sầu bi nhìn Tịch Thần Hạn, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Thần Hạn, xin lỗi mà, em biết em sai rồi…Em cảm thấy bản thân mình như một con hề nhảy nhót rất đáng bị chê cười, thật sự trông rất buồn cười, em còn hay lơ mơ làm ra mấy chuyện vô lý. Em không nên bày trò với anh, có mặt Tiểu Kiều ở đó lại cầm con dao nhỏ định tự sát…Em thật sự sai rồi… Anh có thể tha thứ cho em không? Em có thể tìm Tiểu Kiều giải thích, bọn anh không được vì em mà xảy ra mâu thuẫn đâu.”
Tịch Thần Hạn nhìn nước mắt trong con ngươi của Mục Vân Thơ, có vẻ cô ta đang muốn khóc, đúng lúc trong lòng anh cũng đang không thoải mái.
Anh đã từng nghiêm túc muốn để cho Mục Vân Thơ luôn vui vẻ nhưng cuối cùng lại không làm được.
Tịch Thần Hạn cảm thấy đây là sai lầm của anh nên vẫn luôn muốn bù đắp nhưng lại không có cơ hội.
“Được rồi Vân Thơ, bây giờ cô nên nghỉ ngơi đi.”
Tịch Thần Hạn gọi Đông Thanh đến đưa Mục Vân Thơ đi.
Mục Vân Thơ thấy Tịch Thần Hạn không còn lời nào để nói với cô ta, cô ta rất đau lòng nhưng cũng không biết làm gì hơn.
Ánh mắt cô ta lưu luyến nhìn Tịch Thần Hạn nhưng Tịch Thần Hạn vẫn không đáp lại cô ta bất kể là một cái nhìn.
Trong lòng Mục Vân Thơ rất rõ ràng, hiện tại Tịch Thần Hạn không còn là Tịch Thần Hạn nữa.
Nhưng mà…
Cô ta muốn tìm lại Tịch Thần Hạn của trước kia.
Chỉ cần một chút thôi cũng được.
Cô ta có chút khổ sở nhưng cô ta cũng đã quen với cái cách mà anh đối xử lạnh nhạt với mình rồi, cô ta há miệng thở dốc nhưng không phát ra tiếng động, cuối cùng vẫn rời đi với Đông Thanh.
Tới ngoài cửa, Đông Thanh sắp xếp xe và làm tài xế đưa Mục Vân Thơ về.
Lúc xe sắp đi, Đông Thanh nói với Mục Vân Thơ một câu: “Hiện tại cậu chủ đã là người có gia đình, cô Mục cũng biết rõ mà.”
Mục Vân Thơ không nói gì.
Đông Thanh nhìn ánh mắt cô ta ảm đạm nhìn xuống dưới như vậy nên có chút không đành lòng đả kích cô ta.
Hiện tại Mục Vân Thơ thực sự rất đáng thương, trông cô ta vừa yếu đuối mỏng manh lại còn tiều tụy, bất kể ai nhìn thấy đều rất thương xót.
“Đi thôi, để tôi đưa cô Mục về nhà nghỉ ngơi.”
Cửa sổ xe chậm rãi được kéo lên, xe bắt đầu chạy ra ngoài…
Vũ Kiến Trung đem sợi tóc của Vũ Tiểu Kiều và Tôn Hồng cùng với tóc mình đến bệnh viện.
Bản thân Vũ Kiến Trung là một thị trưởng nên không dám tự mình đi mà nhờ người trợ lý làm thay.
Ông ta thật sự muốn biết cuối cùng Vũ Tiểu Kiều có phải con gái của mình không.
Ông ta cũng cảm thấy rất tốt khi hiện tại Vũ Tiểu Kiều là mợ chủ của nhà họ Tịch, tuy bên ngoài đều đồn rằng Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn muốn ly hôn nhưng trong bụng Vũ Tiểu Kiều đang mang thai con cháu của nhà họ Tịch.
Vũ Tiểu Kiều chưa tìm được gì trong phòng sách của Vũ Kiến Trung nên có chút không cam lòng.
Có lẽ Vũ Kiến Trung giấu đồ trong phòng mình cũng không chừng.
Vũ Tiểu Kiều nghĩ vậy là cô đã nhân cơ hội đưa trái cây cho Vũ Kiến Trung đi vào, cô phát hiện cửa phòng ngủ lại bị khóa.
Phòng sách không khóa, tự nhiên phòng ngủ lại khóa!
Nếu trong phòng không có gì thì sao lại khóa phòng chứ?
Vũ Kiến Trung làm thị trưởng nhiều năm như vậy, không biết vơ vét bao nhiêu thứ béo bỡ, nhưng ông ta chỉ sợ những vật chứng trong phòng ngủ bị phát hiện.
Vũ Tiểu Kiều không vào được phòng ngủ, cô bưng trái cây về phòng bếp.
Đúng lúc Vũ Kiến Trung trở về thấy Vũ Tiểu Kiều đi xuống từ phòng ngủ của mình.
Ông ta nhìn thấy bóng dáng Vũ Tiểu Kiều đang đi đến phòng bếp, ông ta lắc đầu nhè nhẹ.
Nếu một đứa con ngoan ngoãn như vậy không phải con mình thì thật đáng tiếc.
Không phải Vũ Kiến Trung cố ý nghi ngờ Vũ Tiểu Kiều không phải con mình mà ông ta không tin Cao Thúy Cầm.
Nếu năm đó người đàn bà kia dám làm ra chuyện đổi con mình với con của Tôn Hồng, không biết con Tôn Hồng đang ở nơi đâu.
Hiện tại Vũ Kiến Trung không thể không sinh ra nghi ngờ.
Ông ta ở cùng Cao Thúy Cầm mấy năm, biết được lòng trả thù của Cao Thúy Cầm rất mãnh liệt.
Đến lúc ăn cơm tối, Vũ Kiến Trung gắp cho Vũ Tiểu Kiều một miếng cá rồi nói với cô: “Tiểu Kiều à, mấy năm nay mẹ đối xử với con như thế nào? Ở trong mắt bố thì lúc nào bà ấy cũng đối xử hà khắc với con, có phải là vì bố với Tôn…”
Vũ Kiến Trong nhìn sang Tôn Hồng đang cúi đầu ăn cơm, dừng nói một chút.
“Hắn là do Thúy Cầm quá hận mẹ con nên mới đối xử với con như vậy, con cũng đừng trách bố và mẹ, bố mẹ rất xin lỗi con.”
Đột nhiên Vũ Tiểu Kiều cảm thấy câu nói của Vũ Kiến Trung có vẻ đang thử lòng.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn Vũ Kiến Trung nhẹ nhàng nói: “Có lẽ vậy! Dĩ nhiên con không trách bố, cũng không trách…”
Vũ Tiểu Kiều nhìn sang Tôn Hồng, cô nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tôn Hồng thì Vũ Tiểu Kiều tươi cười, nhảy vọt qua xưng hô với Tôn Hồng.
“Chuyện qua rồi, đừng nói trách hay không nữa, ăn cơm thôi.” Vũ Tiểu Kiều cúi đầu ung dung ăn cơm.
Vũ Kiến Trung trầm ngâm vài giây hỏi: “Tiểu Kiều, nhiều năm như vậy rồi mẹ con có cho con biết chuyện gì không?”
Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu cười: “Bố có biết bí mật gì à?”
Vũ Kiến Trung sửng sốt, ông ta lập tức lắc đầu: “Không có, không có… Bố làm gì có bí mật nào!”
Vũ Tiểu Kiều cười nheo đôi mắt to lại: “Con tưởng bố muốn hỏi con có phải mẹ biết được bí mật nào của bố không cơ đấy.”
“Đâu có! Con suy nghĩ nhiều rồi, mau ăn nhiều một chút. Đây là dì Tôn… Bây giờ hẳn là phải kêu bằng mẹ đã tự mình xuống bếp nấu cho con đấy.”
“Đây đều là món Phi Phi thích ăn, không biết Phi Phi đang ở đâu, có tìm được đường về không?” Vũ Tiểu Kiều chọc vào chén rồi buông đũa không ăn uống gì cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!