Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Vũ Phi Phi nhảy sông.

Cô ta đã được người ta cứu lên bờ nhưng cũng bị ngất đi không còn biết trời trăng mây đất gì nữa.

Tôn Hồng lau nước mắt chạy nhanh đến chỗ cô ta ngất xỉu. Vũ Phi Phi nằm ở trên xe đẩy cấp cứu, bà ta dùng sức loạng choạng đến gần Vũ Phi Phi nhưng bị bác sĩ ngăn cản.

“Tình trạng hiện tại của cô ấy đang rất nguy kịch, mong người nhà bình tĩnh.”

“Phi Phi à, Phi Phi… Con tỉnh lại đi…”

Tôn Hồng khóc đến khàn cả giọng, hận vì bản thân không phải là người đang nằm ngất xỉu không biết gì trên xe cấp cứu.

Tôn Hồng đi theo xe đẩy, vội vàng đuổi đến cửa xe cấp cứu, xe cấp cứu đã đóng cửa lại chạy như bay.

Tôn Hồng nhanh chóng giục Vũ Kiến Trung lái xe chạy theo xe cấp cứu đến bệnh viện.

Dù sao mình cũng đã nuôi hơn hai mươi năm, bà ta còn đau lòng hơn cả đứa con gái hai mươi tuổi kia.

Bản thân là bố mẹ của Phi Phi nên trong lòng lo lắng khó chịu.

Vũ Kiến Trung lái xe, cấp tốc chạy theo xe cấp cứu đến bệnh viện, sắc mặt ông ta tối đen như mực.

Thân là thị trưởng, con gái mình lại nhảy sông tự sát chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến cảnh sát, cái mặt già của ông ta còn để chỗ nào để giấu vào đây?

Vũ Kiến Trung đi tới đi lui ngoài cửa phòng cấp cứu, sắc mặt càng lúc càng tối lại.

Ông ta lo lắng an nguy của Phi Phi nhưng cũng lo sáng mai người trong nhà sẽ biết tin.

Vũ Kiến Trung lập tức gọi điện, tận dụng các mối quan hệ nhờ người giảm áp lực chuyện này xuống.

Không cho phóng viên chụp ảnh đăng báo lúc đó, đám người vây quanh bờ sông xem trò hay đã chụp ảnh và quay video cũng phải trấn áp hết.

Mặc kệ bất kể khi nào thì Vũ Kiến Trung vẫn phải suy xét cho bản thân mình.

Vũ Tiểu Kiều bình tĩnh đứng một bên nhìn Vũ Kiến Trung vì mặt mũi mình mà suy nghĩ nhiều, trong lòng cô cười thầm.

Tôn Hồng khóc đến sưng đỏ cả mắt, bà ta lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu, thật ra điều đó cũng làm Vũ Tiểu Kiều xúc động một chút.

Mặc kệ nhân cách của Tôn Hồng như nào thì bà ta đối đãi với con gái cũng có chút cảm tình, vẫn còn có tình người.

Chốc lát sau, có bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, Tôn Hồng lập tức chạy nhào tới hỏi thăm tình hình: “Con tôi sao rồi? Con bé có sao không?”

“Vẫn còn đang cố gắng cấp cứu, xin bà đừng làm chậm trễ công tác của chúng tôi.” Bác sĩ đẩy Tôn Hồng ra, vội vã rời đi.

Vũ Kiến Trung ngừng xoa thái dương, gân xanh nổi lên thình thịch, trừng mắt liếc Tôn Hồng: “Khóc sướt mướt gì chứ? Bà bình tĩnh được không vậy? Nó tự sát là do tự bản thân nó chọn con đường này!”

“Hơn hai mươi tuổi rồi mà không có chút lý trí nào! Là do bà chiều hư nó.”

Tôn Hồng nhìn Vũ Kiến Trung mà nước mắt không ngừng rơi xuống, bà ta không nói một lời.

Bà ta cũng tự trách mình, chính mình đã chiều hư Phi Phi.

Chuyện đã đến nước này, còn có cách nào khác sao?

Chỉ hy vọng Phi Phi nhanh chóng tỉnh lại, vượt qua cơn nguy kịch, nếu không cả đời này bà ta sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Hiện tại sâu bên trong hành lang có tiếng bước chân.

Ngay sau đó, Cao Thúy Cầm được y tá dìu vội vã chạy đến.

“Phi Phi sao rồi? Con bé thế nào rồi? Sao lại nhảy sông vậy? Đã xảy ra chuyện gì ư?”

Cao Thúy Cầm lo lắng hỏi, khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu.

Vũ Tiểu Kiều đứng một bên, cô thấy bây giờ ánh mắt của Cao Thúy Cầm đang nhìn đèn phòng cấp cứu sáng lên.

 Cao Thúy Cầm được y tá dìu đi ngang qua Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều không nói gì.

Chuyện này đối với cô chẳng có tí cảm xúc nào!

Cao Thúy Cầm túm chặt Tôn Hồng lớn tiếng tra hỏi: “Tại sao Phi Phi lại nhảy sông thế? Cô nói rõ ràng cho tôi!”

Tôn Hồng thấy Cao Thúy Cầm như vậy là lại đỏ mặt, bà ta dùng tay đẩy Cao Thúy Cầm ra, cắn răng nói trong sự oán hận: “Còn không phải do chị sao? Chị có tư cách gì trả hỏi tôi!”

“Cô nói cho tôi biết, vì sao mà Phi Phi phải nhảy sông! Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lại như vậy…” Cao Thúy Cầm khóc lóc, nước mắt đầm đìa.

Vũ Tiểu Kiều nhìn bộ dạng tiều tụy của Cao Thúy Cầm như vậythì cô thật sự rất đau lòng, cô rất muốn đỡ Cao Thúy Cầm nhưng hiện tại trong mắt và trong lòng Cao Thúy Cầm chỉ có một người, đó là Vũ Phi Phi.

Y tá đỡ lấy Cao Thúy Cầm, bà đứng không vững dựa vào tay y tá khóc thút thít.

Tình cảnh như vậy làm Vũ Kiến Trung tức điên lên.

“Đừng khóc nữa được không vậy! Còn không phải do chuyện bà gây ra năm đó mới gây ra hậu quả ngày hôm nay à?”

“Bà nói năm đó xem cuối cùng bà đã làm gì?” Vũ Kiến Trung tức giận nhìn sang Cao Thúy Cầm, cuối cùng ông ta cũng không duy trì được phong độ của một thị trưởng nữa.

Vũ Tiểu Kiều lo lắng Vũ Kiến Trung sẽ xúc phạm Cao Thúy Cầm nên cô chạy nhanh đến ngăn cản Vũ Kiến Trung, che chở cho Cao Thúy Cầm ở đằng sau.

“Tiểu Kiều…” Vũ Kiến Trung giật mình nhìn cô.

“Dù sao bà ấy cũng nuôi nấng con lớn lên, con đã gọi bà một tiếng mẹ hơn hai mươi năm rồi.” Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều kiên định.

Mặc kệ Cao Thúy Cầm đối xử với cô như nào, ở trong lòng cô Cao Thúy Cầm vẫn là mẹ mình.

Cả đời này không thể thay đổi!

Vũ Kiến Trung hung hăng trừng mắt nhìn Cao Thúy Cầm, cuối cùng không nói gì, ông ta vung tay xoay lưng với bọn họ.

Cấp cứu được hai tiếng.

Vũ Phi Phi cũng qua cơn nguy kịch, cô ta được đưa xuống phòng theo dõi bệnh nhân.

Mọi người đều đứng ngoài phòng bệnh, bọn họ nhìn qua cửa kính thấy Vũ Phi Phi nằm yên lặng không một tiếng động trên giường.

Vũ Tiểu Kiều có chút mệt mỏi, cô rất muốn nghỉ ngơi một chút.

Cô xoay người ngồi lên ghế.

Cuối cùng Cao Thúy Cầm cũng nhìn cô, ánh mắt đau lòng thêm chút phức tạp xen lẫn sự oán hận bất đắc dĩ: “Mẹ biết, mẹ thực sự xin lỗi con! Mẹ đã đổi bố mẹ của con, đổi luôn cả cuộc sống đáng lẽ đó là của con.”

“Nhưng mẹ cũng rất hối hận vì năm đó mẹ nghĩ con trở về thì họ nhà Vũ cũng không chấp nhận con. Hiện tại, con cũng đã trở về với nhà họ Vũ, còn được gả cho Thần Hạn, một người đàn ông tốt như vậy, con đã trở thành con dâu nhà họ Tịch, con có tất cả mọi thứ rồi.Con tha thứ cho Phi Phi đi! Con tha cho Phi Phi một con đường sống không được sao? Nghĩ lại mấy năm nay người mẹ này đã nuôi nấng con như thế nào mà con có thể đồng ý với yêu cầu của mẹ được không?”

Vũ Tiểu Kiều bình tĩnh nhìn Cao Thúy Cầm, bỗng nhiên cô thấy Cao Thúy Cầm trở nên thật xa lạ.

Khóe môi của cô khẽ giật giật, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Con không muốn lấy đi thứ gì của mẹ, là mẹ tự nghĩ con cướp đồ của mẹ thôi.”

Vũ Tiểu Kiều thật sự rất mệt.

Cô đi theo gia đình canh giữ ở ngoài phòng cấp cứu thực sự mệt muốn chết rồi.

Cao Thúy Câm không nhận thấy sắc mặt Vũ Tiểu Kiều tái nhợt như vậy mà còn nói với cô: “Tiểu Kiều, mẹ thật sự xin con, con hãy cho Phi Phi một con đường sống đi.”

Bỗng nhiên Tôn Hồng xông lên tức giận tát thẳng vào mặt Cao Thúy Cầm.

Vũ Tiểu Kiều và Vũ Kiến Trung ngạc nhiên.

Vũ Tiểu Kiều nhìn bên mặt bị đỏ của Cao Thúy Cầm mà đau lòng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận