Trong phòng.
Các cô gái nhìn thấy Tô Nhất Hàng, một người đàn ông đẹp trai cao nhã như vậy, lại đang say khướt ngã nhào trên salon, toàn bộ đều sôi trào.
Những cô gái đó nhào về phía Tô Nhất Hàng, toàn bộ bên trong phòng bao, trong nháy mắt tràn ngập mùi hormone.
Ngay cả các cô gái ở phòng bao bên cạnh, cũng đều muốn tới nơi có anh chàng đẹp trai này.
Toàn bộ phòng bao, trở nên người đông như mắc cửi.
An Tử Dụ ở trong lồng ngực của Đường Khải Hiên, không ngừng vung tay đấm đá anh.
“Anh mau dừng tay lại! Anh không thể đối xử với anh ta như thế! Anh làm sao có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy!”
Đường Khải Hiên nắm chặt nắm đấm của An Tử Dụ, phẫn nộ nhìn cô.
“Em không phải không thích anh ta sao? Anh ta ở cùng với cô gái khác, em kích động như thế làm gì!”
“Anh quá đê tiện! Anh ta uống say, anh mau bảo những cô gái kia đi ra!” Ánh măt An Tử Dụ căm hận, giống như gai nhọn đâm vào mắt Đường Khải Hiên.
Anh tự nói với mình, anh không hề quan tâm đến tâm tình của cô, chỉ là không hy vọng trong lòng người phụ nữ của mình có chứa người đàn ông khác.
“An Tử Dụ, tôi nói rồi, em đừng có cay nghiệt như thế!” Đường Khải Hiên gần như cắn răng.
“Cũng chính bởi vì em quá cay nghiệt, nên mới không có người đàn ông nào thích em!”
An Tử Dụ tức tối, dùng sức đạp lên chân anh, Đường Khải Hiên đau đến mức rên khẽ một tiếng, nhưng vẫn không thả cô ra.
“Đường Khải Hiên, nếu anh không bảo bọn họ dừng tay, tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh!” Trong đôi mắt của An Tử Dụ, dần dần tràn lên nước mắt.
“Cuối cùng em yêu Tô Nhất Hàng cái gì? Mà lại rơi nước mắt vì anh ta!”
“Tôi nói rồi tôi không thích anh ta! Huống hồ có thích anh ta hay không, có quan hệ gì tới anh!” An Tử Dụ quật cường nhẫn nhịn nước mắt trào ra, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
Tô Nhất Hàng là người luôn giữ mình trong sạch, nếu như đến khi anh ta tỉnh lại, biết bản thân bị nhiều người con gái giở trò như vậy, Tô Nhất Hàng làm sao có thể đối mặt được?
An Tử Dụ càng nghĩ càng khó chịu, hận không thể cầm trong tay một đao, bổ cho Đường Khải Hiên một nhát.
Đường Khải Hiên có chút tức giận: “Em nói liên quan gì tới tôi? Tôi nói rồi, em là người phụ nữ của tôi, có quan hệ hôn nhân với tôi!”
“Tôi cũng đồng ý với anh rồi, anh làm sao còn không hài lòng? Cái người đàn ông này, sao lại nhiều chuyện như vậy! Anh còn liên lụy tới cả Nhất Hàng? Mau thả anh ta ra!”
Đường Khải Hiên vốn dĩ chỉ muốn hù dạo An Tử Dụ một chút, ai bảo cô nhìn Tô Nhất Hàng bằng ánh mắt si ngốc như vậy, làm anh rất không thoải mái.
Nhưng bây giờ, thái độ của An Tử Dụ như vậy, anh lại càng khó chịu, sẽ không dừng tay như vậy.
Đường Khải Hiên lôi An Tử Dụ đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng bao lại, để mọi việc cho những cô gái kia xử lý.
An Tử Dụ hiểu rất rõ, hộp đêm Kim Sa Than là nơi như thế nào, cũng biết những cô gái ở đây làm cái gì.
Đường Khải Hiên cho tiền, để mấy cô gái đó hầu hạ Tô Nhất Hàng, với tình huống hiện tại của Tô Nhất Hàng như thế, nhất định sẽ bị mấy cô gái đó...
“Đường Khải Hiên, tôi sai rồi, thật sự sai rồi, anh thả Nhất Hàng đi đi!” An Tử Dụ chịu thua.
“Tôi đang giúp anh ta vui sướng, đừng nói cái gì mà tôi làm hại anh ta!” Âm thanh của Đường Khải Hiên, thâm trầm đầy phẫn nộ.
“Anh ta không phải loại đàn ông đó, anh ta sẽ cảm giác mình bị làm bẩn!” An Tử Dụ nước mắt mông lung mà nhìn Đường Khải Hiên, dáng vẻ khẩn cầu càng làm cho Đường Khải Hiên tức giận.
“Em đúng là hiểu rất rõ anh ta!”
“Anh nói lý một chút có được không?” Dáng vẻ An Tử Dụ vừa oan ức vừa thương tâm, rốt cục làm Đường Khải Hiên nhẹ nhõm một chút.
“Được rồi! Chúng ta trở về.” Đường Khải Hiên ôm vai An Tử Dụ, đi ra ngoài.
An Tử Dụ nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía phòng bao: “Tôi không thể đi! Anh vẫn còn chưa...”
“Được rồi, đi rồi!”
Đường Khải Hiên vẫn kéo An Tử Dụ ra khỏi hộp đêm Kim Sa Than, nơi rất ồn ào này.
“Tôi không đi!”
Lúc chưa chắc chắn an toàn của Tô Nhất Hàng, sao An Tử Dụ có thể đi được.
Đường Khải Hiên thấy tâm An Tử Dụ, lúc nào cũng đặt trên người Tô Nhất Hàng, tức giận đến mức sắc mặt gió mưa vần vũ.
Đường Khải Hiên nhét An Tử Dụ vào trong xe, trực tiếp lái xe rời đi.
An Tử Dụ chạy không được đành đập cửa sổ xe, hô lên: “Đường Khải Hiên, anh thả tôi xuống! Anh làm gì Nhất Hàng rồi?”
“Đường Khải Hiên, có phải anh bị bệnh hay không, anh đi bệnh viện kiểm tra đi!”
“Đầu óc của anh, tuyệt đối có vấn đề! Tại sao có thể có người đê tiện như anh!”
Đường Khải Hiên tức giận mà đem chân ga giẫm mạnh, xe giống như tên vừa rời khỏi cung, lao nhanh như bay về phía trước.
Mặc kệ cho An Tử Dụ hét to, Đường Khải Hiên nhất định không quay đầu lại, cũng không nói lời nào.
Rốt cục lúc xuống xe, An Tử Dụ mở cửa muốn chạy trốn, lại bị Đường Khải Hiên bắt được, xách như xách gà con vào trong phòng anh.
“An Tử Dụ, tôi sẽ không cho cô cơ hội tìm anh ta!”
Đường Khải Hiên đẩy An Tử Dụ ngã lên giường: “Em phải hiểu rõ, hiện tại em là người phụ nữ của tôi, thế giới của em chỉ có một người đàn ông là tôi.”
“Bằng không, kết cục của việc chọc giận tôi, em không gánh vác được.”
“Đường Khải Hiên, đồ vô lại nhà anh!”
“A.”
“Đau quá...”
...
Trong phòng bao của hộp đêm Kim Sa Than.
Từ lúc Đường Khải Hiên lôi An Tử Dụ rời đi, các cô gái đều dừng động tác.
Có người tiến vào phòng, lấy một khoản tiền chia cho những cô gái này.
Các cô gái không làm gì được, trong lòng rất không vui, thế nhưng đã nhận tiền, cũng phải cầm tiền đi thôi.
Tô Nhất Hàng đã bất tỉnh nhân sự, nằm trên ghế salông ngủ rất say, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chờ anh tỉnh dậy, đã là trưa ngày hôm sau.
Anh nhức đầu đỡ chán, chỉ thấy quần áo trên người có chút lộn xộn.
Anh ngồi một lúc, cũng không nhớ được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng thấy thân thể mình vẫn còn tốt, chắc là được An Tử Dụ sắp xếp ở đây, cũng không nghĩ nhiều.
Khi An Tử Dụ chạy đến tìm Tô Nhất Hàng, Tô Nhất Hàng đã rửa mặt, đi ra khỏi hộp đêm Kim Sa Than.
Nhìn qua mắt An Tử Dụ có chút hơi sưng, cô nhìn Tô Nhất Hàng cắn môi, một chữ cũng không nói ra được.
Tô Nhất Hàng kỳ quái nhìn cô một cái: “Tử Dụ cô làm sao vậy?”
An Tử Dụ lập tức lắc đầu: “Không... Không có chuyện gì!”
“Có phải là cảm thấy, tôi đi ra từ nơi này, không giống người tốt?” Tô Nhất Hàng nặng nề lắc đầu.
Anh cũng không biết, tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
An Tử Dụ lập tức lắc đầu.
Bình tĩnh mà xem xét, Tô Nhất Hàng là một người đàn ông tốt.
Nếu như Tiểu Kiều có thể thành đôi với Tô Nhất Hàng, đúng là một lựa chọn tốt!
Chỉ tiếc, bọn họ có duyên mà không có phận.
An Tử Dụ đưa Tô Nhất Hàng lên xe, tự mình lái xe đưa Tô Nhất Hàng về nhà.
Lúc đang đi trên đường, An Tử Dụ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tô Nhất Hàng một chút.
Trong lòng cô rất bất an.
Cũng không biết, Tô Nhất Hàng có biết chuyện xảy ra tối qua hay không.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!