Dương Tuyết Như đưa cho bà cụ Tịch một phần hợp đồng.
Vũ Tiểu Kiều mơ hồ thấy hợp đồng kia hình như là giấy chuyển nhượng quyền cổ phần, bèn có chút nóng nảy, nhưng Tịch Thần Hạn chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua một phần hợp đồng, vẫn bình ổn như trước, mặt không đổi sắc.
Vũ Tiểu Kiều thầm nghĩ.
Tịch Thần Hạn đánh cờ với Dương Tuyết Như, đã đến mức bày ra trên mặt bàn sao?
bà cụ Tịch cười ha hả nhìn phần hợp đồng, cũng không biết hiện giờ bà có thể thấy rõ đó là một phần “Thỏa thuận chuyển nhượng quyền cổ phần” không.
“Được, được, được, tôi viết chữ đẹp nhưng đẹp nhất vẫn là viết tên mình!”
“Mấy năm nay ký tên khắp nơi, muốn không thuận tay cũng không được.” Bà cụ cười ha hả nắm bút, muốn ký tên trên hợp đồng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm bút trong tay bà cụ, trong lòng vô cùng hồi hộp.
Nhất là khuôn mặt Dương Tuyết Như hiện lên vẻ đắc ý, khiến người ta nhìn mà vô cùng khó chịu.
Vũ Tiểu Kiều thấy Tịch Thần Hạn không có biểu hiện gì, trong lòng sốt ruột thay anh.
Nếu như bà cụ ký hợp đồng chuyển nhượng quyền cổ phần thì Dương Tuyết Như sẽ sở hữu nhiều cổ phần nhất tập đoàn Tịch Thị, vị trí trực tiếp chèn ép Tịch Thần Hạn.
bà cụ Tịch hiện tại hồ đồ, chỉ sợ căn bản không biết, đó là hợp đồng gì.
Nếu quả thật ký tên, chẳng phải là giúp Dương Tuyết Như hủy Tịch Thần Hạn sao?
Vũ Tiểu Kiều thấy Tịch Thần Hạn vẫn không có động thái gì, cô gấp đến mức muốn ngăn bà cụ Tịch lại rồi.
Ngay khi bà cụ Tịch sắp hạ bút viết tên mình xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Tịch Thần Hạn.
“Tên tôi là gì nhỉ?”
“. . .”
“. . .”
Mọi người vào giờ khắc này đều không còn gì để nói rồi.
Nụ cười đắc ý trên mặt Dương Tuyết Như cũng cứng lại, lo lắng nhìn bà cụ Tịch.
“Mẹ. . .”
Dương Tuyết Như mới vừa mở miệng, liền bị Tịch Thần Hạn cắt đứt.
“Bà à, sao đến tên mình là gì bà cũng không biết?” Tịch Thần Hạn đi tới bên cạnh bà cụ, nhẹ nhàng cầm tay bà.
“Nếu nghĩ không ra, cũng không cần nghĩ, bác sĩ nói bà hiện tại không thể quá hao tâm tốn sức.”
“Thần Hạn!” Dương Tuyết Như quát một tiếng.
“Con đang chơi mánh khóe với mẹ sao?” Ánh mắt Dương Tuyết Như như giết người, bắn về phía Tịch Thần Hạn.
“Lời này của mẹ rất kỳ quặc, con chỉ hy vọng bà giữ sức khỏe tốt, sao lại là chơi mánh khóe với mẹ chứ?” Tịch Thần Hạn như trước sắc mặt như nước, không hờn không giận.
bà cụ Tịch giật mình há miệng, chỉ chỉ Dương Tuyết Như, lại chỉ chỉ Tịch Thần Hạn.
“Cô là mẹ của thằng bé Hạn sao? Quá trẻ tuổi đấy! Nhìn qua cũng mới ngoài ba mươi, sao đã làm mẹ rồi?”
“Cô bảo dưỡng thật tốt quá!”
bà cụ Tịch sờ sờ gương mặt nhăn nheo của mình: “Tôi sao đã già như vậy rồi? Tôi không còn đẹp nữa! Cho tôi cái gương, nhanh đưa cho tôi một cái gương!”
Người giúp việc vội vàng đưa cái gương cho bà cụ Tịch, bà cụ Tịch cẩn thận soi gương.
“Sao tôi đã già như vậy rồi? Tóc bạc! Nếp nhăn cũng một đống! Tôi cũng phải bảo dưỡng thật tốt mới được!”
“Nhanh chút hẹn một người chăm sóc sắc đẹp cho tôi, tôi phải thật đẹp mới được.”
Mọi người lại ngượng ngùng một hồi.
Bà cụ dù sao đã hơn chín mươi tuổi, cho dù bảo dưỡng tốt, cũng không có tác dụng nữa.
Năm tháng chung quy không tha người.
bà cụ Tịch vuốt vuốt mái tóc bạc trắng như tuyết của mình, thở dài một tiếng buông cái gương xuống.
“Tuyết Nguyệt đâu? Sao tôi nằm viện cũng không tới thăm?”
Vừa nhắc tới Dương Tuyết Nguyệt, sắc mặt Dương Tuyết Như liền không được tốt.
Vũ Tiểu Kiều kỳ quái nhìn Dương Tuyết Như.
Trước kia cô cũng nghe bà cụ Tịch nhắc qua Dương Tuyết Nguyệt, thế nhưng không rõ lắm, Dương Tuyết Nguyệt rõ ràng là chị gái Dương Tuyết Như, vì sao Dương Tuyết Như lại mâu thuẫn với Dương Tuyết Nguyệt như thế?
bà cụ Tịch nhìn Dương Tuyết Như một chút, lại hỏi: “A Mai đâu? Sao cũng không thấy nó?”
Sắc mặt Dương Tuyết Như càng thêm khó coi, khóe mắt liếc qua Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn không nói gì, chỉ là đắp chăn lên người cho bà cụ Tịch.
Vũ Tiểu Kiều an tĩnh nhìn ba người bọn họ, trong bụng không thể không cảm thán, đây chính là nhà giàu đó.
Luôn liên lụy rất nhiều người, quan hệ cũng rắc rối phức tạp.
Vũ Tiểu Kiều nhìn về phía Tịch Thần Hạn, tuy khuôn mặt anh thản nhiên như nước, nhưng trong tròng mắt đen lại cất giấu tâm tình phức tạp.
Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên ý thức được, chính mình có vẻ cũng không hiểu về thân thế của mình, chỉ biết một chút bề ngoài.
Đối với việc Tịch Thần Hạn từ nhỏ trải qua cái gì, vì sao lại hận mẹ đẻ của mình như vậy, vì sao ở thời điểm còn trẻ dựa vào Dương Tuyết Như, vì sao hiện tại lại có quan hệ cứng ngắc như thế với Dương Tuyết Như, hết thảy những chuyện này, cô đều hoàn toàn không biết.
Mà chính cô, dưới tình huống mọi thứ về đều là bí ẩn, lại cứ thế gả cho anh, đồng thời có bầu con của hai người...
Cũng không biết khi nào anh mới có thể mở ra nội tâm với cô, đem hết thảy những gì anh đã trải qua nói cho cô biết.
bà cụ Tịch nhìn Dương Tuyết Như, nhìn Tịch Thần Hạn, bỗng nhiên nói: “Hai người thật sự là mẹ con sao? Sao lại nhìn không hài hòa như thế?”
“Có phải các người đang lừa tôi không? Các người lừa tôi làm gì? Tôi chỉ là một bà cụ, không có tiền để các người lừa gạt đâu!”
Mọi người lại thẹn thùng một hồi.
bà cụ Tịch nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, lớn tiếng quát hỏi: “Cô là ai? Cô vào bằng cách nào? Chắt yêu quý của tôi đâu?”
“. . .”
“. . .”
“Chắt yêu quý của tôi ở đâu?” bà cụ bắt đầu lục lọi khắp nên trên giường bệnh: “Các người giấu chắt tôi đi đâu rồi?”
Mọi người thấy cảm xúc của bà cụ trở nên kích động, lo lắng bà lại té xỉu, hết sức lo lắng.
Tịch Thần Hạn vội kéo Vũ Tiểu Kiều qua đây: “Bà nội à, chắt yêu quý của bà ở trong bụng của Tiểu Kiều.”
bà cụ Tịch nhìn chằm chằm bụng Vũ Tiểu Kiều nửa ngày, hừ một tiếng: “Lừa bà! Bụng phẳng như thế, đâu giống có bầu chứ!”
“Cháu đừng cho là bà già rồi nên lừa bà!”
“Bà nội à, là thật mà! Chắc tại con gầy quá, lại ít tháng nên chưa lộ bụng.” Vũ Tiểu Kiều nói.
bà cụ Tịch cẩn thận nhìn chằm chằm Vũ Tiểu Kiều một lát, sau đó chỉ vào nhẫn kim cương trên ngón tay Vũ Tiểu Kiều, la lớn.
“Cháu lập gia đình rồi! Sao lại lập gia đình rồi? Không nói với bà nội một tiếng, bà gả cho con!”
Vũ Tiểu Kiều không còn gì để nói.
Sóng điện não của bà cụ nhảy kênh nào thế?
“Mộ Quyên à, cháu là con gái trưởng của nhà họ Tịch ta, con phải làm gương tốt cho em trai, em gái, sao có thể lén kết hôn với người đàn ông khác, cũng không nói với bà một tiếng.”
bà cụ Tịch khóc lên: “Bố cháu đi sơm, mẹ cháu đi cũng sớm, bà nội phụ trách trông nom chị em các cháu, sao cháu không làm cho bà bớt lo chứ?”
“Cháu đây là làm mất thể diện nhà họ Tịch đấy!”
Không khí trong cả phòng bệnh đều trở nên ngột ngạt.
Vũ Tiểu Kiều theo bản năng kéo tay áo, che lại nhẫn kim cương trên ngón áp út.
Cô nhìn Tịch Thần Hạn cầu cứu, Tịch Thần Hạn cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Bà nội à! Cô ấy là Tiểu Kiều, là vợ cháu, không phải chị cả.” Tịch Thần Hạn cầm tay Vũ Tiểu Kiều, kéo Vũ Tiểu Kiều vào trong ngực.
bà cụ Tịch thấy Tịch Thần Hạn ôm Vũ Tiểu Kiều, giật mình trợn to hai mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!