Tô Quý Ninh đột ngột đứng lên.
Vì quá kích động mà va vào cái bàn bên cạnh, chiếc ly “bốp” một tiếng vỡ vụn trên mặt đất.
An Tử Dụ vội vàng đỡ lấy Tô Quý Ninh đang lảo đảo, cùng bà ấy nhìn về phía Tô Nhất Hàng ngoài cửa.
An Tử Dụ cũng không biết Tô Nhất Hàng lại có một em gái bị mất tích từ nhỏ.
“Con nói thật sao... Có tin tức thật rồi sao…” Giọng của Tô Quý Ninh run rẩy như vỡ ra từng mảnh, tim bà ấy đập liên hồi.
Tô Nhất Hàng rất vui mừng nói: “Là thật mẹ! Vừa rồi có người gọi điện thoại cho con, bảo con đi đến cục cảnh sát xác nhận.”
Tô Quý Ninh run rẩy bước lên phía trước một bước, bởi vì quá kích động nên cơ thể trở nên không còn chút sức lực nào, đứng cũng không vững.
“Thím Tô, cẩn thận.” An Tử Dụ không dám buông tay, giữ chặt lấy Tô Quý Ninh.
Với sự giúp đỡ của An Tử Dụ thì cuối cùng Tô Quý Ninh cũng bước tới cửa phòng bệnh, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bà ấy nhanh chóng quay lại, nói với Tô Vạn Chương đang nằm trên giường bệnh.
“Ông Tô, tìm thấy manh mối về con gái của chúng ta rồi! Ông phải kiên trì đó, bây giờ tôi với Nhất Hàng đi đến đồn cảnh sát để xác nhận, ông nhất định phải đợi chúng tôi quay về đó.”
Tô Quý Ninh vừa nói vừa lau nước mắt: “Con gái của tôi, cuối cùng cũng có tin tức rồi.”
“Hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng có tin tức rồi…”
Niềm vui của Tô Quý Ninh bây giờ, không chỉ là vì tìm được con gái, mà bà ấy còn vui hơn khi biết rằng hóa ra con gái của mình vẫn còn sống trên thế gian này.
Tô Nhất Hàng vội vàng lái xe đưa Tô Quý Ninh đến đồn cảnh sát.
An Tử Dụ cũng đi cùng, cả đoạn đường cô đều dìu Tô Quý Ninh.
Tô Quý Ninh vốn là một bà chủ nhà giàu luôn đoan trang cao quý này bây giờ lại giống như một bà chủ nhà giàu bị mất bàn thờ hoang mang lo sợ.
Bà ấy lảo đảo bước chân vào đồn cảnh sát, gặp ai cũng hỏi cục trưởng ở đâu, bà ấy muốn gặp cục trưởng.
Một Tô Quý Ninh luôn cư xử nhã nhặn, bây giờ đã trở nên rối bời.
“Thím Tô, cẩn thận một chút… chỗ này có bậc thang.” Cả đoạn đường đi An Tử Dụ đều không dám buông lỏng Tô Quý Ninh, cô sợ cô buông tay thì Tô Quý Ninh sẽ đứng không vững và ngã xuống.
Tô Nhất Hàng báo danh tính của mình cho cảnh sát, và được hai cảnh sát dẫn đến phòng của cục trưởng một cách kính cẩn.
Cục trưởng cục cảnh sát ngồi phía sau bàn nhìn thấy Tô Nhất Hàng và Tô Quý Ninh đến, liền kính cẩn chào họ.
“Cậu Tô, bà Tô, hai người tới rồi.”
Tô Quý Ninh không có thời gian để tâng bốc với cục trưởng, mà trực tiếp hỏi: “Con gái của tôi ở đâu? Đã tìm thấy con bé chưa? Tôi muốn biết con bé đang ở đâu!”
Cục trưởng cục cảnh sát mỉm cười một cách khiêm tốn: “Theo dữ liệu lưu trữ ADN do bà cung cấp cách đây nhiều năm, gần đây trong cơ sở dữ liệu đã phát hiện một ADN tương tự.”
“Ở đâu vậy? Mau đưa tôi xem xem!” Tô Quý Ninh nôn nóng, thật sự là không thể đợi thêm một giây một phút nào nữa.
Cục trưởng cục cảnh sát dẫn bọn họ đi vào cơ sở dữ liệu, các nhân viên ở đó lấy dữ liệu ADN của cô Tô ra.
Tô Quý Ninh không thể hiểu được những mật mật mã mã dày đặc trên màn hình máy tính, cho nên bà lo lắng hỏi cục trưởng.
“Tôi chỉ muốn biết, con gái tôi bây giờ ở đâu.”
Cục trưởng có chút khó xử: “Bà Tô, chuyện là như vầy, cơ sở dữ liệu của chúng tôi, chỉ tìm thấy được dữ liệu ADN tương đồng với cô Tô, trước mắt thì vẫn chưa biết người mang dữ liệu ADN này đang ở đâu.”
“Cái gì…Vậy là ý gì?”
Cả người Tô Quý Ninh mềm nhũn, An Tử Dụ vội vàng đờ lấy bà ấy.
Tô Nhất Hàng cũng lo lắng nhìn về cảnh sát trưởng, lúc này ông ấy mới chậm rãi nói.
“Cũng tức là nói, gần đây có người đến bệnh viện làm kiểm tra ADN, nhưng mà người đó làm bảo mật, không cung cấp họ tên, tạm thời chúng tôi cũng không biết ai là người xét nghiệm ADN.”
“…”
Tô Quý Ninh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong trống rỗng, cả người mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào vòng tay của An Tử Dụ.
Tô Nhất Hàng lo lắng đỡ lấy Tô Quý Ninh: “Mẹ! Mẹ không sao chứ!”
Tô Nhất Hàng không cẩn thận chạm vào tay An Tử Dụ, làm cô bị dọa một phen, cô vội vàng buông tay, đỏ mặt cúi đầu.
“Con gái của tôi… vẫn chưa tìm thấy sao.” Khóe mắt Tô Quý Ninh lại đỏ lên.
Cục trưởng cục cảnh sát thở dài một tiếng, an ủi bà: “Ít nhất thì bây giờ chúng ta cũng biết được là cô Tô còn sống, đây là chuyện tốt, bà Tô cũng hãy cho chúng tôi thêm thời gian.”
“Bệnh viện của chúng tôi!” Tô Quý Ninh ngay lập tức lấy sức đẩy Tô Nhất Hàng ra, trừng mắt nhìn cục trưởng cục cảnh sát.
Cục trưởng cục cảnh sát khẽ gật đầu cười, nhưng trong lòng ông lại băn khoăn.
“Tập dữ liệu này, mặc dù đã chuyển đến cơ sở dữ liệu, nhưng đồng thời cũng còn một bộ dữ liệu khác.”
“Ý ông là gì vậy?” Tô Quý Ninh nhăn mặt.
Tô Nhất Hàng cũng bối rối không hiểu nhìn cục trưởng, vẻ mặt thận trọng.
“Nếu như tôi đoán không sai, thì có người đã lấy tóc của cô Tô để làm kiểm tra giám định ADN.” Cục trưởng nói.
Trong lòng Tô Quý Ninh vẫn luôn bồn chồn lo lắng: “Tôi muốn nhanh chóng tìm thấy con gái tôi! Càng sớm càng tốt.”
“Bà Tô, nếu như đối phương đến bệnh viện Đức An cũng làm kiểm tra bí mật, thì chỉ sợ là vẫn chưa thể tìm được rốt cuộc là ai đã làm giám định ADN.”
“Không dễ dàng gì mới có được manh mối về con gái tôi, tôi nhất định không thể buông xuôi! Cho dù là đào xuống ba tất đất, cũng phải tìm cho ra con gái tôi.” Hai tay Tô Quý Ninh nắm chặt vào nhau run rẩy không ngừng.
“Con gái của tôi có thể cũng đang ở thành phố Kinh Hoa, thật tốt quá rồi, con bé vẫn còn sống, tôi có thể tìm thấy con bé rồi.”
Tô Quý Ninh vội vã bước ra ngoài.
Tô Nhất Hàng cười khách sáo với cục trưởng cục cảnh sát: “Cục trưởng vất vả rồi.”
“Cậu Tô khách sáo quá! Tôi cũng hy vọng cậu Tô và bà Tô nhanh chóng tìm được cô Tô về.”
Tô Nhất Hàng đưa Tô Quý Ninh rời khỏi cục cảnh sát.
Cục trưởng cục cảnh sát đứng phía sau bọn họ, nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của bọn họ, sờ cằm nghi hoặc thì thào.
“Cô Tô này đã mất tích lâu như vậy, thật sự còn có thể tìm thấy sao?”
Tô Quý Ninh thúc giục Tô Nhất Hàng nhanh chóng lái xe trở lại bệnh viện.
Bệnh viện Đức An là bệnh viện của nhà họ Tô, con gái của họ đã đến bệnh viện để là giám định ADN thì nhất định bọn họ có thể sẽ tìm ra được manh mối.
Tô Quý Ninh nghĩ tới việc sắp tìm được đứa con gái thất lạc bấy lâu nay của mình, bà ấy vui mừng đến mức không ngậm được miệng, cả đoạn đường đều nắm chặt tay An Tử Dụ không kìm được mà nói với An Tử Dụ.
“Hôm nay thím rất vui, thật sự rất vui.”
“Chúc mừng thím Tô, cuối cùng cũng tìm được cô Tô rồi.” An Tử Dụ chúc mừng bà ấy lời chúc từ tận đáy lòng.
Tô Nhất Hàng lái xe đến bệnh viện Đức An.
Tô Quý Ninh vội vàng đi tìm viện trưởng để nói về chuyện này, viện trưởng nhanh chóng lấy dữ liệu ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!