Mục Vân Thơ cười rất tươi, như có thể nhìn thấy vẻ xinh đẹp nơi đáy mắt.
Nhưng nụ cười càng trong sáng thì càng gây chết người, nhất là trước mặt tình địch.
Vũ Tiểu Kiều hơi bị sốc trước nụ cười của Mục Vân Thơ .
Nếu không phải Mục Vân Thơ tự tin như vậy, thì làm sao có thể cười một cách bình tĩnh đến vậy!
Vũ Tiểu Kiều không khỏi lùi lại một bước, như muốn chạy trốn.
Cô thừa nhận rằng mình thật hèn nhát, đặc biệt là khi trả lời câu hỏi về Tịch Thần Hạn cô chẳng khác gì một con đà điểu.
Thím Tần rang rộng cánh tay ôm lấy Vũ Tiểu Kiều vào lòng, ra hiệu cho cô ấy đừng sợ Mục Vân Thơ.
Thím Tần trừng mắt nhìn Mục Vân Thơ với giọng điệu không mấy thiện cảm.
“Cô không được chào đón ở đây, và bà chủ của chúng tôi cũng không muốn nghe cô nói bất cứ điều gì!”
Thím Tần vươn tay định đóng cửa lại, Mục Vân Thơ đã chặn lại.
“Là cô ta có hứng thú! Tôi nhìn thấy sự tò mò mãnh liệt trong mắt cô ta!”
Lời nói của Mục Vân Thơ vẫn nhẹ nhàng và mềm mại, giống như một cô gái có phẩm chất tuyệt vời và không bao giờ mất bình tĩnh.
Tâm trĩ của Vũ Tiểu Kiều lúc này đang rất bấn loạn.
Một mặt, cô ấy không muốn trở thành kẻ ngốc trong bóng tối, mặt khác, cô càng không muốn Mục Vân Thơ phá hủy mối quan hệ vừa mới chuyển biến tốt đẹp vủa cô và Tịch Thần Hạn.
“Tôi biết làm như vậy đối với cô thật sự là không công bằng, nhưng trước vấn đề tình cảm thì hoàn toàn không có hai chữ công bằng.”
“Ai có thể nắm được trái tim của Tịch Thần Hạn, người đó sẽ chiến thắng!”
Mục Vân Thơ nhìn Vũ Tiểu Kiều cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc xen vào hai người, nhưng tôi càng không muốn cứ như vậy từ bỏ ... Tôi yêu anh ấy, tôi yêu Thần Hạn đến tận xương tủy.”
“Ngay từ đầu anh ấy đã là của tôi rồi! Đến bây giờ anh ấy vẫn duy trì quan hệ vợ chồng với cô là vì thể diện hôn nhân, gia đình và dòng họ.”
“Cô đã bao giờ thật lòng lắng nghe anh ấy? Cô có biết tình cảm thực sự của anh ấy rốt cuộc dành cho ai không?”
“Tôi biết hai người đã có con, nhưng vì bản thân và tương lai của đứa trẻ cô không nên nghĩ nhiều. Hiện tại hai người kết hôn với nhau vì tình cảm hay chỉ như nấm mồ của hôn nhân?”
“Nếu thực sự cô yêu anh ấy, cô có nên giam cầm anh ấy như thế này không? Hay là nên buông tay để anh ấy hạnh phúc không?”
Sau một hồi tranh luận, cuối cùng Vũ Tiểu Kiều đã tìm được tiếng nói của chính mình và hét lên với Mục Vân Thơ.
“Làm thế nào để cô biết rằng cuộc sống hiện tại của anh ấy không hạnh phúc? Làm thế nào để cô biết được rằng tình cảm của anh ấy hướng về phía cô?”
“Cô cho rằng tất cả những gì cô nghĩ là đúng? Làm thế nào để cô biết rằng nếu anh ấy ở bên cạnh cô, anh ấy sẽ thực sự hạnh phúc?”
Mặc dù Vũ Tiểu Kiều ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng nực cười.
Vì một người đàn ông mà cô lại cãi nhau với người phụ nữ khác thành ra như thế này, thật sự là mất mặt.
Vũ Tiểu Kiều hít sâu một hơi: “Còn muốn nói gì nữa không? Nếu không còn gì để nói nữa thì xin mời rời đi ở đây cô không được hoan nghênh.”
Mục Vân Thơ mím chặt khóe môi nói: “Anh ấy ở bên tôi, đương nhiên rất hạnh phúc! Năm năm trước chúng ta là một đôi. Nếu như không vì sảy ra một số chuyện thì chúng tôi đã không chia tay .”
“Người kết hôn với anh ấy bây giờ chính là tôi! Có lẽ con của chúng tôi đã chào đời rồi.”
“Hoàn toàn không có sự xuất hiện của cô!”
“Tôi chỉ là tạm thời rời xa anh ấy, nào ngờ cô đã chen vào mối quan hệ của chúng tôi.”
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy nực cười: “Hiện tại là tôi xen vào ư?”
“Đương nhiên là cô đã can thiệp!” Giọng điệu của Mục Vân Thơ cũng tăng lên, và sự thù hận trong mắt cô càng trở nên mãnh liệt.
Vũ Tiểu Kiều lúc này thực sự muốn xông lên đánh Mục Vân Thơ và trút giận.
Nếu không phải vì đứa con trong bụng thì giờ cái tát của cô đã vung ra rồi.
“Mục Vân Thơ, tôi nên nói cô quá tự tin hay tự tin quá đây?”
“Đây không phải là tự tin mà là sự thật! Thần Hạn thậm chí không cần vốn liếng trong tay bà ngoại mà giao cho bà Tịch, anh ấy làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ tôi!”
Trái tim Vũ Tiểu Kiều thắt lại.
Tịch Thần Hạn làm như vậy là vì Mục Vân Thơ ư!
“Thần Hạn đã làm rất nhiều cho tôi, cô thậm chí không thể tưởng tượng được.”
“Còn nữa, cô biết tại sao anh ấy lại đối xử với cô ...” Giọng nói của Mục Vân Thơ hơi ngập ngừng khi nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Vũ Tiểu Kiều, cô ta tiếp tục mỉm cười nói.
“Tôi quá hiểu con người anh ấy! Không phải bất cô gái nào cũng có thể nhìn trúng.”
Vũ Tiều Kiều thừa nhận rằng Mục Vân Thơ đã đúng.
“Nhưng anh ấy yêu cô, không phải vì cô có sức hút đặc biệt nào, mà là vì ...”
Mục Vân Thơ cố ý ngập ngừng, khóe môi hơi nhếch lên: “Cô và tôi có hoàn cảnh giống nhau, có xuất thân giống nhau.”
“Anh ấy nhìn thấy hình bóng của tôi trên người cô.”
“Cô có người bố dượng lãnh đạm, còn tôi có người bố nuôi nhàn rỗi thích gây chuyện thị phi.”
“Cả hai chúng ta đều có một tuổi thơ không mấy êm đềm, và chúng ta đều bị người khác đối xử tồi tề giống nhau. Xuất thân như vậy có thể chiếm được mong muốn bảo vệ của anh ấy.”
“Khi ở bên cô anh ấy thấy được bóng dáng của tôi. Khi anh ấy không tìm thấy hình bóng của tôi cũng là lúc cô xuật hiện lấp đầy khoảng trống đó.”
“Cô chỉ là lợi dụng sự vắng mặt của tôi và lấy đi những gì đáng lẽ thuộc về tôi! Chính là cô! Chim cưu chiếm tổ chinh khách ư?”
Bây giờ Mục Vân Thơ rốt cuộc không kìm được vẻ ngụy trang, dần lộ ra nguyên hình?
Khóe môi Vũ Tiểu Kiều khẽ run lên: “Ý của cô là ... Người thay thế của cô, là tôi sao?”
“Thật tốt nếu cô hiểu được điều này.” Mục Vân Thơ nói.
Vũ Tiểu Kiều đẩy thím Tần ra, đi về phía Mục Vân Thơ cuối cùng không nhịn được mà giáng xuống một cái tát.
Có một tiếng “bốp” vang lên.
Thím Tần và Mục Vân Thơ đều sững sờ.
Khuôn mặt trắng như tuyết của Mục Vân Thơ từ từ sưng đỏ lên, đôi mắt kinh ngạc nhìn Vũ Tiểu Kiều.
“Cô ... dám đánh tôi sao?”
Vũ Tiểu Kiều ánh mắt lạnh băng: “Người thay thế cũng có khí chất chứ nhỉ!”
“Cô… cô đánh tôi!” Mục Vân Thơ lấy tay che mặt, tràn đầy sự oan ức, những giọt nước mắt như pha lê trào ra từ khóe mắt.
“Tôi là người thay thế thì sao nào! Cô tự xưng mình là bà chủ ở đây, hay là sớm đã bị tôi chiếm giữ vị trí này rồi!”
“Nếu cô cảm thấy không hài lòng, có thể tìm Tịch Thần Hạn mà làm phiền! Để anh ấy đến ly hôn với tôi!”
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lạnh nhạt nói: “Cho dù anh ấy muốn ly hôn thì hiện tại tôi đang mang thai, cũng không muốn ly hôn, ai có thể gây khó dễ cho tôi đây!”
Mục Vân Thơ nhìn thấy sự sắc bén trong mắt, và khí thế ban đầu cũng dần yếu đi.
“Cô cô…”
Mục Vân Thơ đã không nói nên lời trong một lúc lâu mặc dù trước đó đã chuẩn bị sẵn những gì cần nói .
“Đây không phải là nơi mà cô nên đến! Tôi nghĩ cô cũng là người biết chừng mực, không muốn bị đàm tiếu sau lưng nhỉ!” Khí thế của Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng làm cho Mục Vân Thơ rút lui.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!