An Tử Dụ cầm nắm tóc của Vũ Tiểu Kiều đến bệnh viện.
An Tử Dụ đưa tóc cho Tô Quý Ninh.
Tô Quý Ninh đối với An Tử Dụ cảm kích một hồi, hai mắt đỏ hoe, giọng nói cũng nghẹn ngào.
“Tử Dụ, thím thật không biết cảm ơn con thế nào!”
“Con đã giúp thím chuyện lớn như này! Thím thực sự cảm ơn con!”
“Chỉ cần thím tìm được con gái ruột của mình, thím nhất định sẽ hậu tạ đầy đủ cho con.”
“Thím Tô à, đừng nói như vậy, con đến đây không phải là để giúp thím. Con cũng hy vọng Tiểu Kiều có thể tìm được bố mẹ ruột của mình.”
An Tử Dụ nhìn Tô Nhất Hàng đang đứng ở một bên, chậm rãi hạ đôi mi cong xuống che đi tội lỗi trong mắt.
Kể từ khi Tô Nhất Hàng biết Vũ Tiểu Kiều có lẽ là em gái đã lạc mất từ lâu của mình, anh vẫn luôn giữ im lặng.
Và trong mắt anh ấy, cũng đầy nỗi đau tuyệt vọng và cả nỗi ân hận.
Nếu Vũ Tiểu Kiều thực sự là em gái của anh ấy, anh ấy thực sự yêu em gái của mình …
Đây chắc chắn là cái gai nhọn trong lòng Tô Nhất Hàng cả đời này cũng không rút ra được.
Điều này làm cho anh ta, làm thế nào để đối mặt với Vũ Tiểu Kiều trong tương lai?
Tô Nhất Hàng hy vọng rằng tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng. Làm thế nào Vũ Tiểu Kiều có thể là em gái của anh ấy?!
“Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ ngay bây giờ để làm xét nghiệm quan hệ huyết thống!” Tô Quý Ninh run rẩy hai tay, nước mắt không kìm được rơi.
Bà rất mong tìm được con gái, 20 năm nay bà mong ngóng, cuối cùng ông trời cũng có mắt, nhưng không ngờ con gái ruột của bà đã ở bên cạnh bà suốt thời gian qua.
Hiện tại tâm trạng của Tô Quý Ninh rất phức tạp không nói nên lời, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi.
An Tử Dụ nhìn Tô Quý Ninh rời đi và nói nhỏ với Tô Nhất Hàng.
“Nếu chuyện đã xảy ra rồi, thì hãy đối mặt với nó đi.”
“Cô cảm thấy rất vui phải không?” Giọng nói của Tô Nhất Hàng khàn khàn.
“Ý anh là gì?” An Tử Dụ có chút không hiểu.
“Cô ấy trở thành em gái của tôi, không phải khiến cô rất vui vẻ sao?” Ánh mắt Tô Nhất Hàng đau lòng nhìn An Tử Dụ.
Mặc dù xét nghiệm quan hệ huyết thống vẫn chưa có kết quả, nhưng kết quả không phải đã được chắc chắn rồi sao.
Vũ Tiểu Kiều về cơ bản, là em gái của anh ấy!
An Tử Dụ cổ họng cảm thấy chua xót, đau lòng nhìn Tô Nhất Hàng.
“Anh làm sao có thể nói như vậy? Nếu như anh buồn bực … tôi so với anh còn buồn hơn.”
Nhìn thấy Tô Nhất Hàng không vui, An Tử Dụ làm sao có thể cảm thấy tốt?
Một người là người mình thầm thương trộm nhớ nhiều năm, một người là chị em tốt nhất, thật sự rất khó để lựa chọn giữa hai người.
Nhưng lý trí cuối cùng đã nói với An Tử Dụ rằng cô ấy nên làm điều này và để Vũ Tiểu Kiều tìm thấy cha mẹ của cô ấy.
Tô Nhất Hàng không nói nữa, mà chỉ dùng ánh mắt u sầu nhìn An Tử Dụ.
“Nhất Hàng, đừng lừa dối bản thân nữa, đôi khi anh phải đối mặt với thực tế, mặc dù thực tế rất phũ phàng.”
“Cô đứng ở góc độ người ngoài, đương nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng!”
Tâm trạng hiện tại của Tô Nhất Hàng, giống như là hàng nghìn móng mèo đang cào xé trong lòng.
Anh muốn tìm cách để trút giận nhưng lại không biết cách nào để trút bỏ nên anh rất chán nản và khó chịu.
“Nhất Hàng! Tôi hi vọng anh có thể bước tiếp!” An Tử Dụ nghiêm túc nói.
Cuộc sống của cô ấy đã quá khó khăn, tôi thực sự không muốn Tô Nhất Hàng cũng giống như cô ấy.
“Tiểu Kiều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, anh sớm muộn gì cũng phải buông tay, vậy rốt cuộc đến khi nào anh mới có thể đối mặt với hiện thực!”
“Cho dù cô ấy không phải là em gái của anh, thì hai người cũng không thể nào đến với nhau! Chúng ta đều muốn chúc phúc cho cô ấy, được không?”
Tô Nhất Hàng chậm rãi cúi đầu, yếu ớt lui về phía sau một chút, tự giễu nở nụ cười.
“Tôi cũng chân thành hy vọng rằng, những gì cô ấy cố chấp là đúng! Nhưng sự thật đã chứng minh … cô ấy có thể hạnh phúc đến mức nào?”
“Ha ha.”
“Tôi sợ cô ấy không hạnh phúc.”
Tô Nhất Hàng cười khổ, quay lưng về phía An Tử Dụ: “Cô đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, tôi rất mệt.”
Tô Nhất Hàng nhắm lại đôi mắt vẫn luôn ươn ướt, chậm rãi nắm chặt tay, kìm lại nỗi đau trong lòng.
“Được rồi.”
An Tử Dụ quay người lại, bước chân bỗng dừng lại, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói như thế nào.
An Tử Dụ rời khỏi bệnh viện.
Nhưng ngay khi xe của cô vừa rời khỏi cổng bệnh viện, chiếc xe thể thao hạng sang đã húc và cản đường của cô.
Một tiếng gầm vang lên, từ cửa kính ô tô được hạ xuống.
“An Tử Dụ, em xuống xe ngay cho tôi!”
Đó là Đường Khải Hiên.
An Tử Dụ muốn bẻ lái tránh xe của Đường Khải Hiên, không ngờ cả hai bên, bao gồm cả phía sau, đột nhiên lao ra khỏi một chiếc xe, cắt đứt đường của cô.
“Đường Khải Hiên!”
An Tử Dụ tức giận gõ vô lăng.
“Xuống xe!”
“Tôi không!”
“Xuống xe!” Đường Khải Hiên quát to, ngữ khí độc đoán.
An Tử Dụ muốn tiếp tục cứng đầu, Đường Khải Hiên đã xuống xe, kéo mạnh cửa xe của cô.
“Xuống xe! Xuống xe cho tôi!”
An Tử Dụ rốt cuộc không chịu nổi hành vi đập phá xe của Đường Khải Hiên, liền kéo cửa bước xuống xe.
“Đường Khải Hiên, anh định làm gì…”
“A!”
An Tử Dụ chưa kịp nói xong, Đường Khải Hiên đã kéo cô vào trong xe của anh ta.
“Đường Khải Hiên! Cứ lời gì muốn nói thì nói đi, anh có thể làm chuyện gì cũng không cần kích động như vậy không!” An Tử Dụ xoa xoa cổ tay bị đau của mình, tức giận nhìn anh.
Đường Khải Hiên ngồi vào ghế lái, khởi động xe, nghiêng đầu liếc nhìn cô.
“Tôi đối với cơ thể của em, rất kích động!”
“…”
Tại sao anh ta đột nhiên nghĩ ra một câu như vậy?
“An Tử Dụ, em lại dám tới tìm Tô Nhất Hàng. Xem hôm nay tôi phải dậy dỗ em một trận, để cho em biết, ai mới là người đàn ông của em.”
An Tử Dụ nhìn ngoài cửa sổ xe, đêm tối đen, còn có Đường Khải Hiên với bộ dạng như sắp ăn thịt người, trong lòng đột nhiên sợ hãi.
“Đường Khải Hiên, anh định làm gì?” An Tử Dụ thở gấp, giọng nói run run.
Đường Khải Hiên đạp ga khiến xe chạy vọt đi.
“Tôi hỏi anh, đang muốn làm gì?”
An Tử Dụ nhìn thấy phương hướng của Đường Khải Hiên, đang đi thẳng đến nhà của Đường Khải Hiên, cô vội vàng nắm lấy dây an toàn, hét lớn.
“Hôm nay tôi không tiện, không được!”
“Em có gì không tiện!”
“Tôi tôi tôi … dì của tôi đến rồi!”( ám chỉ đến tháng)
Đường Khải Hiên liếc xéo về phía cô, ánh mắt thâm thúy.
“Đến tháng sao, cũng không thể chậm trễ!”
“Anh anh … anh là đồ biến thái à?”
“Vậy tôi muốn tự thân kiểm tra xem, em rốt cuộc có phải là đến tháng …”
Đường Khải Hiên một tay cầm vô-lăng, một tay vươn về phía An Tử Dụ.
An Tử Dụ sợ tới mức căng thẳng, tức giận mắng anh ta: “Đường Khải Hiên, anh là đồ siêu biến thái! Anh là đồ khốn nạn, mau bỏ cái tay của anh ra!”
“Đường Khải Hiên, anh có thể tập trung lái xe không, ah…”
“Đường Khải Hiên, đồ khốn nạn!”
An Tử Dụ vừa la hét vừa chửi bới, cuối cùng cũng làm xe của Đường Khải Hiên dừng lại.
Bên đường tối om, chỉ có một ngọn đèn đường không mấy sáng sủa, khiến cho xung quanh càng thêm tĩnh mịch, tối tăm.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!