Tô Quý Ninh và Tô Nhất Hàng đến Ngự Hải Long Loan.
Tô Quý Ninh trong lòng bất an, lo lắng rằng Vũ Tiểu Kiều sẽ không nhận ra mình, hoặc Vũ Tiểu Kiều có thể nghĩ rằng bà ấy đang nói dối.
Tô Quý Ninh nhanh chóng gọi điện cho An Tử Dụ, hy vọng rằng An Tử Dụ có thể đến và cùng bà đi tìm Vũ Tiểu Kiều.
An Tử Dụ và Đường Khải Hiên, đang ở nhà họ Đường đối mặt với một thỏa thuận hôn nhân.
Ông Đường đang ngồi trên xe lăn, tựa trán, nhìn tư thế hiện tại của bọn họ mà đau đầu.
Ông muốn tìm cháu dâu, chứ không phải để Đường Khải Hiên bắt cóc cháu dâu về như vậy.
Hơn nữa, con gái thì phải để dỗ dành, chẳng phải Đường Khải Hiên làm vậy là càng ngày càng đẩy An Tử Dụ ra xa như thế này sao?
Ông Đường muốn lớn tiếng nhắc nhở Đường Khải Hiên, nhưng bởi vì có mặt của An Tử Dụ ở đây, không thể nói quá nhiều, cho nên chỉ có thể nháy mắt với Đường Khải Hiên.
Đường Khải Hiên hiển nhiên là không hiểu ông Đường có ý gì, còn tưởng rằng ông nội bảo anh là hành động quyết đoán lên, liền nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Đường Khải Hiên cầm bút, nắm lấy tay An Tử Dụ, ép cô ký vào hôn ước.
An Tử Dụ không đáp ứng, đá vào bắp chân của Đường Khải Hiên, và khiến khuôn mặt của Đường Khải Hiên tái nhợt vì đau.
“An Tử Dụ! Em rốt cuộc có ký hay không!” Đường Khải Hiên gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
An Tử Dụ kinh tởm nhìn anh chằm chằm: “Tôi sẽ không ký, tôi sẽ không gả cho anh.”
Ông Đường ở một bên nháy mắt biểu thị với Đường Khải Hiên, ra hiệu cho Đường Khải Hiên nói vài câu nhẹ nhàng, rồi dụ dỗ An Tử Dụ ký tên vào hôn ước.
Đường Khải Hiên rõ ràng là không hiểu ý của ông già, và hét vào mặt An Tử Dụ.
“Em không muốn kí thì cũng phải kí, cuộc hôn nhân này nhất định hoàn thành trong hôm nay.”
An Tử Dụ lồng ngực tức giận, cô nhìn chằm chằm Đường Khải Hiên thở hổn hển, tựa hồ như muốn xé nát Đường Khải Hiên thành từng mảnh.
Cuộc gọi của Tô Quý Ninh đã phá vỡ cuộc đối đầu không khoan nhượng giữa họ.
An Tử Dụ nghe cuộc gọi của Tô Quý Ninh và thái độ của cô ấy thay đổi, cô liên tục nói với Tô Quý Ninh ở đầu dây bên kia: “Được được … Dì à, cháu sẽ đi qua đó ngay.”
An Tử Dụ cúp điện thoại định đi, nhưng bị Đường Khải Hiên ngăn lại.
“Em chưa kí tên, thì không được phép đi.”
“Tôi có việc!”
“Tôi không quản em có việc gì, bây giờ ký tên là việc trọng đại nhất!”
“Anh có biết giảng đạo lý không vậy? Tôi không muốn gả cho anh, anh nghe không hiểu lời của tôi sao?” An Tử Dụ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Khải Hiên, trong mắt tràn đầy kháng cự.
“Tôi không quan tâm em nghĩ như thế nào, nếu tôi yêu cầu em ký, thì em phải ký! Ông nội vẫn ở đang ở đây. “
An Tử Dụ lại nhìn ông Đường đang ngồi trên xe lăn.
Ông nội đang nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi, khiến trái tim An Tử Dụ có chút mềm lòng.
An Tử Dụ không thể chịu đựng được việc làm cho ông nội đang bệnh tật thất ốm nặng thất vọng.
Nhưng cô ấy thực sự không muốn kết hôn với Đường Khải Hiên.
Cô sợ rằng mình vừa nhảy ra khỏi một ngôi mộ và lại rơi vào một ngôi mộ tiếp theo.
Lúc này, điện thoại của An Tử Dụ lại vang lên, Đường Khải Hiên tức giận giật lấy cô ngay khi cô chuẩn bị nghe điện thoại.
Khi thấy đó là cuộc gọi của Tô Quý Ninh, vẻ mặt của anh ấy càng thêm rối loạn.
“An Tử Dụ, em còn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tô, tôi sẽ nói với em bao nhiêu lần rằng cô không được phép đến gần người đàn ông đó nữa!”
“Đây là việc của tôi. Tôi với anh không có quan hệ gì hết, anh không có quyền quản chuyện của tôi.”
An Tử Dụ cảm thấy đó là chuyện cá nhân của chính mình, vậy tại sao Đường Khải Hiên lại phải nhúng tay vào.
Cô chỉ hứa sẽ là người phụ nữ của anh, không phải bán cho anh ta.
Đường Khải Hiên tin rằng An Tử Dụ đã là người phụ nữ của anh, và anh có đủ tư cách để quản chuyện của cô.
“Được rồi, em nghĩ chúng ta không có quan hệ gì .” Đường Khải Hiên thở hổn hển, nắm lấy tay An Tử Dụ, bắt An Tử Dụ cầm bút, ký tên vào hôn ước, rồi ấn ngón tay An Tử Dụ vào chỗ ấn dấu.
“Bây giờ em nói xem, quan hệ của chúng ta là gì? Tôi có đủ tư cách để lo chuyện của em hay không?”
Đường Khải Hiên bắt tay An Tử Dụ và lớn giọng nói.
An Tử Dụ kinh hãi mở to mắt nhìn tờ hôn ước màu trắng, trên tay ấn dấu tay cùng cái tên mà cô đã ký, cả trái tim rối tung lên.
“Đường Khải Hiên!”
An Tử Dụ hét lớn lên, đẩy Đường Khải Hiên sang một bên, xoay người nắm lấy cửa đi ra ngoài.
Ông Đường càng đau đầu, ôm trán yếu ớt dựa vào trên xe lăn.
“Khải Hiên à, Khải Hiên, cháu muốn ông nội nói gì về mới tốt?”
“Con gái phải dỗ dành nhiều hơn và nói vài lời ngọt ngào. Cháu luôn cứng rắn như vậy, còn Tử Dụ thì tính tình kiêu ngạo. Làm sao hai người không cãi nhau được?”
Đường Khải Hiên nghi ngờ nhìn ông nội trước một tia vô tội trong mắt anh.
“Ông nội, không phải ông nháy mắt ra hiệu cho cháu, phải bá đạo lên một chút sao?”
“Ông bảo cháu phải mềm mỏng một chút, ông bảo chấu bá đạo chỗ nào?”
“Nhưng không phải lúc trước ông nói rằng, đối xử với con gái thì đàn ông phải nam tính, bá đạo thì mới có thể chinh phục được cô ấy.” Đường Khải Hiên nói.
“Lúc đó Tử Dụ vẫn chưa ly hôn, cháu đương nhiên phải bá đạo hơn để con bé ly hôn.”
“Nhưng tình hình bây giờ đã khác. Tử Dụ đã ly hôn và sống độc thân! Mặc dù bên giờ cháu và nó đã ở bên nhau, nhưng con bé chưa đồng ý kết hôn với, phần lớn là do cuộc hôn nhân không hạnh phúc trước đây đã khiến con bé tổn thương sâu sắc.”
“Lúc này cháu phải biết cách vừa mềm vừa cứng để con bé không còn sợ hãi chuyện kết hôn, để con bé ngoan ngoãn ký kết với bạn.”
“Bây giờ thì tốt rồi, nếu cháu ép con bé ký như thế này, sẽ chỉ khiến con bé sợ hãi về cuộc hôn nhân này và ấn tượng xấu hơn về cháu.”
Đường Khải Hiên lúc này đang tức giận,trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
“Cô ấy sợ kết hôn là chuyện của cô ấy, hơn nữa cháu cũng rất sợ kết hôn. Nếu cô ấy đối với cháu ấn tượng không tốt thì cũng không sao, ai quan tâm đến trong lòng người phụ nữ kia nghĩ gì.”
Đường Khải Hiên đưa tờ hôn ước đến trước mặt ông Đường: “Ông ơi, bây giờ cháu đã giúp ông tìm cháu dâu, hai người đã kết hôn rồi. Tất cả cổ phần trong tay ông bây giờ có thể chuyển cho cháu rồi.”
Ông Đường bóp chặt tờ giấy mỏng trong tay, hừ mũi rồi hét lên với Đường Khải Hiên.
“Để ông chuyển toàn bộ số cổ phần vốn có trong tay cho cháu cũng được, nhưng cháu bây giờ phải dỗ dành Tử Dụ trở lại. Ông muốn nhìn thấy hai người sống hòa thuận và yêu thương.”
Đường Khải Hiên sững sờ: “Ông nội, ông vốn nói chỉ cần kết hôn thì sẽ chuyển vốn chủ sở hữu cho cháu mà. Làm sao ông có thể thất hứa?”
“Không làm theo lời của ta nói, thì đừng mong lấy được cổ phần trong tay ta.” Ông Đường thấp giọng thở dài, người hầu đẩy ông trở về phòng.
Đường Khải Hiên tức giận, khuôn mặt điển trai nhăn lại, đi tới hai bước tại chỗ, càng nghĩ càng tức giận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!