Vũ Tiểu Kiều khó chịu trước tiếng khóc của Tôn Hồng.
Nhưng để Tôn Hồng ở nhà cô, thật sự không thể được!
Ai biết được Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung đang diễn trò gì, vạn nhất bọn họ làm điều gì đó khiến Tịch Thần Hạn tổn thương!
“Được rồi, bây giờ tôi thấy có chút không thoải mái, hai người về trước đi.” Vũ Tiểu Kiều nhìn thím Tần một cái.
Thím Tần hiểu ra, kính cẩn nói với Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng: “Thưa thị trưởng, bà chủ, mợ chur cần phải đi nghỉ đi.”
Vũ Kiến Trung trông rất xấu khi thấy lệnh đuổi khách của Vũ Tiểu Kiều. “Thôi, hôm khác bố mẹ lại đến thăm con.”
Vũ Kiến Trung quay người bước đi.
Tôn Hồng lo lắng khuyên Vũ Tiểu Kiều nhiều lần, nói với cô rằng phải tự chăm sóc bản thân, rồi bà vội vàng đuổi theo Vũ Kiến Trung.
Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung bước vào thang máy nói. “Kiến Trung ông, và con ông thật đáng giận! Con vừa mới trở về bên chúng ta, chắc hẳn là không quen, cho nó một chút thời gian.”
“Đó là con gái của chúng ta, từ nhỏ đến lớn đã không ở bên chúng ta …” Giọng của Tôn Hồng lại nghẹn ngào: “Bây giờ nó đã trở lại, chúng ta phải đối với nó tốt hơn để bù đắp chỗ trống nhiều năm như vậy còn thiếu. “
“Được rồi! Tôi cảm giác như bị Lâm Đại Ngọc ám cả ngày, sao mà khóc nhiều như vậy! “ Vũ Kiến Trung chán nản nói.
Tôn Hồng chỉ nghĩ rằng Vũ Kiến Trung đang lạnh nhạt, tức giận ngừng nói.
Vũ Kiến Trung trong lòng băn khoăn, rốt cuộc cô ta cũng không phải là con gái ruột của ông, và ông thực sự không có tình cảm với nó.
Chỉ là không biết bây giờ con gái ruột của ông và Tôn Hồng rốt cuộc đang ở đâu.
Xem ra khi nào có thời gian, ông sẽ nói chuyện vui vẻ với Cao Thủy Cầm.
Ngay từ đầu người phụ nữ đó đã tráo đổi đứa trẻ như thế nào?
Vũ Kiến Trung bước ra khỏi thang máy tình cờ gặp An Tử Dụ đang quay lại.
An Tử Dụ có chút thù địch với Vũ Kiến Trung, nhưng chỉ đơn giản chào ông ta rồi bước vào thang máy.
Trước khi vào thang máy, Vũ Kiến Trung đã gọi cô lại. “Cô An, cô Tô đến gặp Tiểu Kiều, rốt cuộc là có chuyện gì?” Vũ Kiến Trung hỏi.
An Tử Dụ quay đầu lại cười: “Tôi không phải đã nói rồi sao, là đến thăm Tiểu Kiều.”
Vũ Kiến Trung không tin, cười nói với giọng điệu hách dịch. “Bà Tô dường như luôn không thích Tiểu Kiều, vì mối quan hệ với câu Tô bà ta thường cảnh cáo Tiểu Kiều tránh xa Tô Nhất Hàng.”
“Đó là chuyện trước đây!” An Tử Dụ gật đầu cười.” Tôi đi lên trước, chào thị trưởng Vũ.”
“Được, tốt.”
Vũ Kiến Trung nhìn An Tử Dụ bằng ánh mắt thâm thúy, nhưng trong lòng vẫn che giấu nghi hoặc, ôn hòa mỉm cười.
An Tử Dụ lên lầu.
Vũ Tiểu Kiều nghi ngờ hỏi An Tử Dụ: “Bà Tô và Nhất Hàng hôm nay tới rốt cuộc có chuyện gì?”
An Tử Dụ mở miệng, muốn nói, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Đối với một số việc, tốt hơn vẫn là nhà họ Tô nói, cô ấy cũng chỉ là người ngoài cuộc không thể tham dự gì.
“Không có chuyện gì, chỉ là qua đây thăm cô.”
“Có phải Tịch Thần Hạn đã làm gì nhà họ Tô không?”
An Tử Dụ cười lắc đầu: “Tiểu Kiều, cô vẫn quan tâm đến nhà họ Tô phải không.”
“Tôi không phải là quan tâm đến nhà họ Tô, tôi chỉ không muốn Nhất Hàng bị liên lụy! An An, nếu cô biết gì thì phải nói cho tôi biết. “
“Ừ, tôi sao có thể giấu cô được.” An Tử Dụ đỡ Vũ Tiểu Kiều ngồi xuống: “Đã ba tháng rồi, mới lộ ra một chút, cô đừng làm gì mệt mỏi quá, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, chăm sóc dưỡng thai thật tốt mớ là nhiệm vụ chính của cô.”
Lúc này, điện thoại di động của An Tử Dụ vang lên.
Cô nhìn xuống và thấy là cuộc gọi của Đường Khải Hiên cô nhanh chóng dập máy.
Sau đó, cuộc gọi của Đường Khải Hiên lại đến, và An Tử Dụ lại cúp máy.
Vũ Tiểu Kiều đụng vào vai An Tử Dụ: “Mau trả lời đi.”
“Không!” An Tử Dụ kháng cự hét lên.
“Lại cãi nhau?”
“Khi nào thì không cãi nhau!” An Tử Dụ tức giận tắt máy.
“Vì cái gì mà cãi nhau?” An Tử Dụ đang định nói bị Đường Khải Hiên ép kết hôn, cô nghĩ như vậy lại liền nuốt trở lại.
“Không có chuyện gì, chỉ là anh ta nhìn tôi không thuận mắt, và tôi nhìn anh ta cũng không thuận mắt.”
Vũ Tiểu Kiều bật cười: “Không thuận mắt thì nhìn nhau nhiều hơn, nhìn nhiều thì tự nhiên sẽ thuận mắt thôi.”
An Tử Dụ tức giận liếc Vũ Tiểu Kiều một cái.”Cô cho rằng chúng tôi giống cô sao? Hai người có gọi điện thoại rồi nhìn nhau sao?
“Cô không đi xem, làm thế nào lại biết không có điện thoại tới? “
“Tôi chính là chỉ nhìn hắn ta qua hai cái lỗ, chúng tôi vẫn không gọi! “An Tử Dụ tức giận nói.
Bản năng của người phụ nữ cho Vũ Tiểu Kiều biết rằng một tình cảm đặc biệt đã nảy sinh giữa An Tử Dụ và Đường Khải Hiên.
Nó hơi giống cảm giác giữa cô ấy và Tịch Thần Hạn, nhưng An Tử Dụ và Đường Khải Hiên vẫn chưa đối mặt với cảm giác này.
Vũ Tiểu Kiều cười với An Tử Dụ: “An An, cô vẫn phải cho anh ấy cơ hội chứ, từ hôm nay hãy bắt đầu quan sát biểu hiện của anh ta, nếu có thể ...”
An Tử Dụ lắc đầu. “Tôi không muốn hủy hoại bản thân một lần nữa! Trước đây tôi đã kết hôn với Thẩm Tinh Châu do bốc đồng, đến bây giờ tôi vẫn còn đang hối hận.”
“Tôi đã nói lần này ...” An Tử Dụ ôm đầu đau khổ.
Hiện giờ nói điều này có tác dụng gì không?
Cô và Đường Khải Hiên đã đăng ký kết hôn!
Sau khi tận hưởng cuộc sống độc thân được vài ngày, cô lại bị ràng buộc bởi một giấy chứng nhận.
Cô An Tử Dụ đã trở thành một người phụ nữ lấy chồng thứ hai.
An Tử Dụ hiện giờ có chút buồn bực.
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy vai cô, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, nếu cô không thích anh ta thì tránh xa anh ta ra!”
“Hôm nay cô sống ở đây, cô muốn ở bao lâu thì ở, nhà của tôi chính là nhà của cậu.”
“Tôi không nghĩ tới Đường Khải Hiên lại dám tới đây bắt người. Cho dù anh ta có tới cũng phải nể mặt Tịch Thần Hạn, sẽ không dám làm gì cô.”
An Tử Dụ cuối cùng cũng tìm được một nơi an toàn để dựa vào, cô ôm lấy Vũ Tiểu Kiều. “Tiểu Kiều, chỉ có cô là tốt nhất với tôi! Thật vui khi có cô...” Đôi mắt xúc động của An Tử Dụ ươn ướt.
Vũ Tiểu Kiều vỗ nhẹ vào lưng An Tử Dụ: “Cô gái ngốc nghếch, chúng ta là chị em tốt nhất, tôi không tốt với cô, thì đối tốt với ai.”
Sau bao nhiêu khổ nạn, An Tử Dụ đã ở bên cạnh cô để cùng cô trải qua tình cảm này là thực sự quý giá.
An Tử Dụ mỉm cười lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt: “Nếu cô là đàn ông thì không tốt rồi, chúng ta sẽ cùng vượt qua mọi chuyện.”
“Không phải là đàn ông, hai người cũng có thể ở bên nhau. Bây giờ đứa nhỏ cũng có rồi.” Vũ Tiểu Kiều vỗ bụng.
An Tử Dụ cười nói: “Cô có thể bằng lòng bỏ đứa con của cậu Tịch sao? Nghe như coo không có chồng vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!