Đường Khải Hiên quay đầu nhìn An Tử Dụ, vốn muốn nói gì đó, nhưng vì nhìn thấy mắt An Tử Dụ đã ửng đỏ nên đều nuốt xuống hết lời định nói.
“Đi thôi!”
Đường Khải Hiên đưa An Tử Dụ lên xe.
An Tử Dụ ngồi trong xe, không nói một lời, nhưng khi phát hiện ra Đường Khải Hiên không đưa cô ấy về nhà nên hỏi:
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Đường Khải Hiên không trả lời, cuối cùng xe cũng dừng lại ở trước tòa nhà tập đoàn nhà họ Đường.
Đường Khải Hiên dẫn An Tử Dụ vào tòa nhà.
Nơi này là công ty giải trí, tất nhiên sẽ có rất nhiều ngôi sao.
Các nhân viên và ngôi sao của công ty nhìn thấy Đường Khải Hiên nắm tay An Tử Dụ bước vào, vội vàng tránh đường.
Mọi người nhìn An Tử Dụ với những ánh nhìn khác nhau, có dò xét, có suy đoán, có đố kỵ, có cả ngưỡng mộ.
Từ nay về sau, An Tử Dụ chính là nữ chủ nhân của tòa cao ốc này.
An Tử Dụ rất khó chịu, muốn thoát khỏi bàn tay của Đường Khải Hiên, nhưng dù cô ấy có cố gắng thế nào cũng không thoát được.
An Tử Dụ đi theo Đường Khải Hiên tới đâu thì có người nhao nhao cung kính chào hỏi đến đó.
“Cậu Đường, cô Đường.”
An Tử Dụ xấu hổ đỏ mặt, mặc dù trong lòng kháng cự nhưng cũng nổi lên chút niềm vui nhỏ.
Cô làm sao thế này?
Ham hư vinh sao?
Cô ấy cũng là một người đã thấu chuyện đời, sao lại vì một tí cảm giác hơn người mà vui vẻ được vậy?
Cô ấy ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khải Hiên đi trước mặt cô ấy, bóng lưng cao thẳng to lớn của anh ấy khiến trái tim cô ấy rung động.
Cô ấy vội cúi đầu xuống, cố kiềm chế trái tim đang loạn nhịp.
Đến khi đã tới văn phòng Đường Khải Hiên, An Tử Dụ mới hoàn hồn.
Cả văn phòng to lớn của anh ấy tràn ngập hoa hồng đỏ.
Anh ấy...
An Tử Dụ kinh ngạc, không tin vào mắt mình.
“Anh vốn định tạo một bất ngờ cho em.” Đường Khải Hiên lấy một chiếc hộp gấm nhỏ từ giữa tầng tầng lớp lớp hoa hồng ra.
“Em tới công ty tìm anh, nhân viên nói anh không có ở công ty, thế mà em lại đi mất.”
Cho nên anh ấy mới liên tục không nhận điện thoại của cô?
An Tử Dụ nhìn hộp gấm trong tay anh ấy, trái tim bỗng nhiên đập loạn “thình thịch thình thịch”.
Cô ấy biết, đó là cái gì.
Nhìn Đường Khải Hiên đi từng bước một về phía cô ấy, bây giờ trong lòng cô ấy như có nai con đang chạy loạn.
Đường Khải Hiên đứng thẳng lưng trước mặt cô ấy, mở hộp ra, nằm bên trong là một chiếc nhẫn đính kim cương cực to.
“Chúng ta đã kết hôn rồi, cần phải đeo nhẫn cưới nữa.”
Anh ấy vẫn ngang ngược như thế, không cho An Tử Dụ bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, kéo lấy tay cô ấy, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô ấy.
An Tử Dụ ngây người, đứng đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay cô ấy.
Cô ấy biết giá trị của chiếc nhẫn kim cương này, cô ấy cũng hiểu được đây là thiết kế duy nhất trên toàn thế giới, đó là “yêu tận xương tủy” do một nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới làm nên.
Trái tim của An Tử Dụ vào thời khắc này đây đã thật sự loạn nhịp.
Anh ấy có ý gì khi đeo cho cô ấy chiếc nhẫn này?
Yêu tận xương tủy…
Anh ấy yêu cô ấy ư?
Cô ấy không thể tin được đây là sự thật, cũng không cách nào chấp nhận nổi đây là sự thật.
Có lẽ anh ấy chỉ muốn chứng minh năng lực của mình mà thôi!
Trong lòng An Tử Dụ lúc này đang thay đổi như dời sông lấp biển, thật lâu sau cũng chưa bình tĩnh lại.
“Anh sẽ không để em tiếp tục lãng phí thời gian ở tập đoàn nhà họ An nữa, từ nay về sau em cứ đến chỗ anh đi làm nhé. Tất nhiên là em không đi làm thì anh vẫn nuôi nổi em.”
Đường Khải Hiên khá hiểu An Tử Dụ, cô ấy không phải kiểu người ngồi nhà hưởng thụ, đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp như đám phu nhân thiên kim khác.
An Tử Dụ không thích ở nhà rảnh rỗi, nhưng đến tập đoàn nhà họ Đường đi làm thì…
“Em vẫn nên…”
“Im lặng!”
Cô ấy còn chưa nói dứt lời thì đã bị Đường Khải Hiên ngắt lời.
“Từ nay về sau, anh bảo em làm gì thì em cứ làm cái đó là được! Ngoan ngoãn nghe lời mới là một cô vợ tốt.”
Hay cho một tên đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng!
Anh ấy mà là phó viện trưởng Đường hào hoa phong nhã, thân thiện, hiền lành của trước kia à?
An Tử Dụ hơi hoài nghi, người đàn ông trước mắt có phải bị hoán đổi linh hồn rồi không?
Cứ như từ khi anh ấy quay về tập đoàn nhà họ Đường, ánh mắt đã trở nên sắc bén, thiếu đi sự gần gũi trước đó.
An Tử Dụ không biết Đường Khải Hiên đã trải qua những gì, cũng không biết vết sẹo trong lòng anh ấy là gì, nhưng anh ấy đối xử thế này với mình làm cô cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Chỉ vì ông nội cảm thấy em phù hợp với anh nên anh vì thế mà nhọc lòng?”Cô ấy thăm dò hỏi.
Đường Khải Hiên không trả lời cô ấy mà xoay người đi về phía bàn làm việc.
“Anh có chút việc cần xử lý, em ngồi đây chờ anh một chút.”
Giọng điệu ra lệnh ngang ngược.
An Tử Dụ rất muốn chống đối, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống ghế sa lông, chờ anh ấy xử lý công việc.
Dáng vẻ anh ấy làm việc quả thật rất đẹp.
Đa phần phụ nữ không có sức chống cự với cảnh tượng đàn ông nghiêm túc làm việc.
An Tử Dụ cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh ấy, ánh mắt tập trung như có ánh sáng, cô ấy nhìn đến ngây ngẩn.
Đường Khải Hiên phê duyệt xong hợp đồng cuối cùng, ngẩng đầu nhìn về phía An Tử Dụ, vừa lúc chạm vào ánh mắt si mê ngây ngẩn của An Tử Dụ khi nhìn anh ấy.
Đường Khải Hiên hơi nhếch môi: “Có phải anh rất đẹp trai không?”
An Tử Dụ tức giận đổi sắc mặt: “Làm gì có!”
Đường Khải Hiên chỉ cười cười, không tức giận, bởi vì dáng vẻ giận dỗi ngượng ngùng của cô ấy vô cùng đáng yêu.
Đường Khải Hiên đứng dậy, vươn tay kéo An Tử Dụ.
An Tử Dụ lo anh ấy sẽ làm loạn trong phòng làm việc, vội đẩy tay anh ấy ra.
Đường Khải Hiên bị làm đau nên kêu lên, lúc này An Tử Dụ mới phát hiện cổ tay anh ấy đã bầm xanh một mảng lớn.
“Anh bị thương!”
Nhất định là bị thương khi đánh nhau với Thẩm Tinh Châu.
Đường Khải Hiên cảm thấy cô ấy lo lắng cho mình nên tâm trạng lập tức tốt hơn.
“Không sao hết.”
“Trong văn phòng có hộp thuốc không?” An Tử Dụ đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh.
“Ở trong ngăn tủ dưới cùng của giá sách.” Đường Khải Hiên trả lời.
An Tử Dụ nhanh chân chạy tới, lấy hòm thuốc ra bôi thuốc cho Đường Khải Hiên.
“Có thể sẽ hơi đau, cố nhịn nhé.” An Tử Dụ cầm bông y tế chấm lên vết bầm.
Đường Khải Hiên im lặng cúi đầu nhìn cô ấy, thấy cô ấy vừa cẩn thận lại vừa dịu dàng, nơi sâu thẳm trong tim dần trở nên ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn luôn là anh ấy bôi thuốc chữa thương cho người khác, cho dù bản thân anh ấy bị thương thì cũng tự bôi thuốc cho mình.
Từ xưa đến nay chưa từng có ai sốt ruột bôi thuốc cho anh ấy.
Loại cảm giác này…
Thật giống như một con chim ưng đã quen với cô độc cuối cùng cũng tìm được cái ổ ấm áp dành cho mình.
Trái tim Đường Khải Hiên không hiểu vì sao đập nhanh.
Nhất là khi cô dùng thuốc bôi xoa lên vết bầm, bàn tay nhỏ bé mềm mại kia ấm áp, dịu dàng khiến trái tim anh ấy nảy lên càng kịch liệt.
Đường Khải Hiên nắm chặt cánh tay An Tử Dụ, kéo An Tử Dụ vào lồng ngực mình.
An Tử Dụ sà vào lòng anh ấy, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh ấy, gương mặt lập tức ửng đỏ.
“Em… Em… Em đang giúp anh bôi thuốc mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!