Vũ Tiểu Kiều chạy đến bệnh viện.
Người nhà nhà họ Tô quả nhiên đều ở bệnh viện.
Tô Vạn Chương vẫn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, không có bất kỳ ý thức nào.
Tô Quý Ninh vẫn luôn bên cạnh giường bệnh của Tô Vạn Chương, mấy hôm nay nhìn cũng đã tiều tụy đi rất nhiều.
Vũ Tiểu Kiều đứng bên ngoài phòng bệnh.
Đã nghĩ sẽ đẩy cửa vào trong, nhưng lại không biết bản thân đang sợ cái gì, cô lại rút tay về.
Cô nhìn về phía phòng bệnh của Tô Nhất Hàng, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, gọi thẳng tới số điện thoại của Tô Nhất Hàng.
Tô Nhất Hàng thấy Vũ Tiểu Kiều gọi đến, do dự một lúc, mới nhận điện thoại.
“Nhất Hàng, anh có thể nói cho em biết, lúc trước anh và cô Tô đến nhà em là tìm em có chuyện gì muốn nói sao?”
Tô Nhất Hàng nhìn vào mắt của Tiểu Kiều, những suy nghĩ trong lòng rối ren như một mớ hỗn độn.
Cô gái này, đã từng là người trong lòng của anh ta, nhưng bây giờ trở thành em gái ruột của anh ta.
Đây là ý trời trêu ngươi sao?
Đây là một cơn ác mộng?
Đến bây giờ Tô Nhất Hàng vẫn chưa rõ, sự hỗn loạn trong tim là do đâu.
“Nhất Hàng, sao anh không nói gì?” Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu qua nhìn Tô Nhất Hàng.
Tô Nhất Hàng vội vàng tránh ánh mắt đó, cùng nhau nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
“Cũng... Không có gì, chỉ là đến thăm em thôi.” Tô Nhất Hàng vẫn chọn không nói cho cô biết sự thật.
Cô mảnh mai như vậy, luôn khiến người khác muốn ôm cô vào trong lòng để bảo vệ cô không bị tổn thương.
Nhưng cô lại kiên cường khiến người khác đau lòng.
Dù sao thì cô cũng vô tội, nếu biết được sự thật thì cô có thể chịu đựng được không?
Tô Nhất Hàng đã từng tận mắt nhìn thấy, Vũ Tiểu Kiều rất buồn khi biết Cao Thúy Cầm không phải mẹ ruột của mình.
Bây giờ trong thế giới của Vũ Tiểu Kiều, từ lâu đã coi Tôn Hồng là mẹ ruột của mình. Để cô nhận một người từng hận mình về làm mẹ ruột, nỗi đau này chỉ sợ chỉ có bản thân cô hiểu rõ nó đau đớn đến nhường nào.
Nếu như bây giờ nói với cô, Tôn Hồng không phải mẹ ruột của cô, người phụ nữ từng cảnh cáo không cho phép cô và Tô Nhất Hàng qua lại mới là mẹ ruột của cô.
Cô thực sự có thể chịu đựng được sao?
Tô Quý Ninh cũng lo lắng về điều này, cho nên cũng chỉ đành chọn cách im lặng.
“Anh đang lừa em! Em phải ra ngoài, anh đang nói dối.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Tiểu Kiểu, thực sự không có gì, đừng làm điều dại dột.” Tô Nhất Hàng vẫn tránh ánh mắt của cô.
Vũ Tiểu Kiều lo lắng: “Rốt cuộc mọi người giấu em chuyện gì? Có phải mọi người đều biết cả rồi, chỉ có mình em không biết?”
“Thực sự không có!”
“Em không tin.”
Tô Nhất Hàng thở dài: “Thực sự không có.”
“Nhất Hàng! Tại sao không nói sự thật?”
“Anh...”
Tô Nhất Hàng nhìn vào đôi mắt đang tìm kiếm của Vũ Tiểu Kiều, nhếch khóe môi, không nói câu gì.
Cô nhìn thấy sự do dự và đấu tranh của anh, càng chắc chắn Tô Nhất Hàng có chuyện giấu cô.
“Có phải Thần Hạn đã làm gì với nhà họ Tô?”
Đây luôn là chuyện Vũ Tiểu Kiều lo lắng, nếu không đã không giữ khoảng cách với nhà họ Tô.
“Không có.”
“Thật sao?”
“Thực sự không có.” Tô Nhất Hàng khẳng định nói.
Trước kia, Tịch Thần Hạn quả thực đã âm thầm làm những chuyện xấu với nhà họ Tô và cảnh cáo Tô Nhất Hàng.
Nhưng rất kỳ lạ, cách đây không lâu, Tịch Thần Hạn đột nhiên dừng lại, không có thêm bất kì hành động nào.
Tô Vạn Chương cảm thấy có thể vị trí của Tịch Thần Hạn trong tập đoàn nhà họ Tịch đang bị lung lay, vì để bảo vệ đồng minh nên anh ấy mới dừng tay lại.
Tô Vạn Chương lo lắng Tịch Thần Hạn sẽ lại giở trò với nhà họ Tô, nên ông mới tiết lộ trên người con gái nhà họ Tô có chìa khóa để mở hòm kho báu của tổ tiên nhà họ Tô để lại.
Chỉ cần mở khóa được hòm kho báu đó, tài chính của nhà họ Tô mới được đảm bảo, cũng sẽ không có người cả gan dám dở trò với nhà họ Tô.
Nhưng Tô Nhất Hàng lại không cho là như vậy, anh ta cảm thấy có khả năng là Tịch Thần Hạn đã biết được chân tướng.
Tịch Thần Hạn biết, Vũ Tiểu Kiều mới chính là con gái thất lạc nhiều năm của nhà họ Tô nên mới dừng tay.
“Được rồi Tiểu Kiều, bây giờ em đang mang thai, đừng đến những nơi như bệnh viện, để anh đưa em về.” Tô Nhất Hàng vẫn lựa chọn che giấu sự thật với Vũ Tiểu Kiều.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiểu đầy nghi ngờ.
Cô luôn cảm thấy Tô Nhất Hàng đang giấu cô gì đó, nhưng cũng không thể ép Tô Nhất Hàng nói ra.
“Em sẽ không về, bà đang nằm viện, lâu rồi cũng chưa đến thăm, đúng lúc qua đó thăm hỏi.”
Tô Nhất Hàng không đồng ý cho Vũ Tiểu Kiều đến thăm bà Tịch.
Trong phòng bệnh của bà Tịch bây giờ giống như một bãi chiến trường, cô không thích hợp xuất hiện ở những nơi nồng mùi tranh chấp như này.
“Nếu muốn đi thăm bà ấy, hay là đợi cậu Thần có thời gian rồi sẽ đưa em đi.”
Vũ Tiểu Kiều cười, Tô Nhất Hàng là đang quan tâm bản thân.
Cô cũng không muốn gặp Dương Tuyết Như, xảy ra những chuyện không vui làm ảnh hưởng tâm trạng, càng muốn cùng Tô Nhất Hàng rời khỏi bệnh viện.
Vừa mới đến cửa bệnh viện, thì nhìn thấy xe của Tịch Thần Hạn dừng lại trước mặt.
Trong lòng của Vũ Tiểu Kiều hồi hộp.
Nếu để Tịch Thần Hạn nhìn thấy cô ở cạnh Tô Nhất Hàng, chỉ sợ anh ấy sẽ tức giận.
Trong lúc Vũ Tiểu Kiều bối rối, Tịch Thần Hạn đã từ xe bước xuống.
“Chẳng phải đã nói với em rồi sao, không được chạy linh tinh?” Tịch Thần Hạn nói với giọng quở trách, tràn đầy sự quan tâm.
“Em em em....” Vũ Tiểu Kiều chột dạ, lắp bắp nói.
“Em chính là... Em đến… Không sao… Em rất tốt...” Vũ Tiểu Kiều lo lắng nhìn về phía Tô Nhất Hàng.
Điều khiến Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc là Tịch Thần Hạn lại không tức giận, ngược lại còn dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô.
“Anh biết, em nhất định sẽ đến thăm bà. Muốn đến thăm bà thì nói với anh, anh đưa em đi.”
“...”
Vũ Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ của Tịch Thần Hạn, ngạc nhiên đến nỗi không không ngậm được miệng.
Đây là Tịch Hạ Thần mà cô quen sao?
Chắc không nhầm người đâu chứ?
Hay là anh ấy bị gì nhập vào rồi, tính cách thay đổi nhanh như vậy?
“Tiểu Vũ, sao còn ngây ra đó? Chúng ta cùng vào thăm bà thôi” Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng kéo vai Vũ Tiểu Kiều, cũng Vũ Tiểu Kiều đi vào viện.
Vũ Tiểu Kiều run rẩy, lúng túng nhìn Tịch Thần Hạn.
Anh nở nụ cười dịu dàng với cô khiến Vũ Tiểu Kiều không thể nào không rùng mình một cái.
Dáng vẻ bây giờ của Tịch Thần Hạn quá đáng sợ rồi?
“Ừm… Ờ, sao anh tìm được em?” Vũ Tiểu Kiều chợt nhận ra.
Tịch Thần Hạn liếc sang: “Anh đã cài định vị trong máy điện thoại của em rồi.”
Mặt Vũ Tiểu Kiều tối sầm lại.
Mọi hành động của bản thân, toàn bộ đều nằm trong tay của Tịch Thần Hạn.
Thảo nào, lúc cô vừa mới rời khỏi nhà, anh đã nhanh chóng tìm được cô.
“Anh thật vô lương tâm!” Vũ Tiểu Kiều khinh miệt nói.
“Anh làm thế là quan tâm em.”
“Anh theo dõi em!” Cô tức giận bĩu môi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!