Mọi người tìm Vũ Thanh Tùng cũng không thể thấy trong một sớm một chiều.
Cao Thúy Cầm sốt ruột đến sắp phát điên.
“Thanh Tùng ở đâu? Thanh Tùng bây giờ đang ở nơi nào?”
Vũ Tiểu Kiều cũng nôn nóng không thôi.
Ngay cả Tịch Thần Hạn cũng không tìm thấy anh ấy, chứng tỏ rằng anh trai của cô đã…
Vũ Tiểu Kiều không dám nghĩ tiếp nữa.
Tịch Thần Hạn cẩn thận phân tích những con đường nơi anh ấy đã tìm qua: “Quanh đây không có camera, cũng không có dấu vết của Thanh Tùng khi anh ấy rời nhà.”
“Hơn nữa những nơi có camera cũng không có hình ảnh của Thanh Tùng, anh nghĩ anh ấy có lẽ đang ở gần đây.”
“Hoặc cũng có thể là đi đến nơi khác dọc theo con đường không có gắn camera giám sát.”
“Bây giờ tốt nhất là nên nghĩ lại xem có nơi nào mà anh ấy biết và có khả năng đi đến được.”
Ánh mắt sắc bén của Tịch Thần Hạn loé lên tia sáng lẫm liệt như thanh kiếm, bộ đồ vest nghiêm túc trên người càng mang lại cảm giác an toàn cho người khác.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng nhìn Cao Thuý Cầm dò hỏi, Cao Thuý Cầm cố gắng nghĩ kỹ: “Không lẽ Thanh Tùng đã về nhà cũ rồi?”
Nhà cũ trong miệng Cao Thuý Cầm chính xác là nơi Tịch Thần Hạn đã từng đưa Vũ Tiểu Kiều tới, tiệm mỳ Điền Ký.
Chỗ đó đang chuẩn bị phá bỏ di dời, khắp nơi đều cũ nát, không có người ở.
Mọi người chia nhau tìm kiếm Vũ Thanh Tùng xung quanh nhà cũ nơi Cao Thuý Cầm từng sống, quả nhiên đã tìm được anh ấy.
Anh ấy núp dưới tấm ván vỡ cạnh hàng rào, run rẩy tự ôm lấy bản thân, sắc mặt trắng bệch. Cao Thuý Cầm bất chấp những vết thương trên người, bà lao nhanh về phía Vũ Thanh Tùng, ôm lấy anh ấy, toàn thân anh ấy lạnh tới nỗi khóc không thành tiếng.
“Thanh Tùng mẹ đây con… Con sao lại đến chỗ này… Con làm sao vậy? Con sợ lắm phải không?”
“Mẹ đến rồi, mẹ đã đến tìm con rồi…”
Vũ Thanh Tùng không biết là có nghe được lời của Cao Thuý Cầm hay không, trong vòng tay Cao Thuý Cầm anh ấy lại càng run rẩy mạnh hơn.
Cao Thuý Cầm nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Vũ Thanh Tùng, bà chợt nhớ về đêm mưa hai mươi năm trước, Vũ Thanh Tùng cũng cuộn tròn như thế này rồi bất tỉnh trong lòng bà.
Sắc mặt tái nhợt.
Cao Thuý Cầm khóc càng thêm bi thương.
“Lê Mai, tôi hận bà, hận bà…” Cao Thuý Cầm gào lên thảm thiết.
Tiếng thét của Cao Thuý Cầm khiến tất cả mọi người đau lòng, lặng im không nói lời nào.
Cao Thuý Cầm muốn đỡ Vũ Thanh Tùng đứng dậy, nhưng anh ấy quá nặng, bà hoàn toàn kéo không nổi.
Tịch Thần Hạn và Tô Nhất Hàng vội bước tới giúp đỡ, nhưng họ còn chưa kịp chạm vào Vũ Thanh Tùng, anh ấy đã ngã xuống đất và co giật liên tục.
“Thanh Tùng…”
“Anh…”
Vũ Thanh Tùng được đưa đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Cao Thuý Cầm đang không ngừng rơi nước mắt: “Thanh Tùng của mẹ, Thanh Tùng của mẹ… Con nhất định không được có chuyện gì!”
“Mẹ, anh trai nhất định sẽ không sao.” Vũ Tiểu Kiều nghẹn ngào an ủi bà. Cao Thuý Cầm bất lực nắm tay Vũ Tiểu Kiều: “Trong tiềm thức anh con vẫn còn nhớ nơi đó, tai nạn khiến nó sợ hãi năm đó, nó vẫn còn nhớ…”
“Anh trai con quá đáng thương, Tiểu Kiều à, anh con không có tội, nó bị hại biến thành dáng vẻ như bây giờ…”
Cao Thuý Cầm ánh mắt đầy thù hận trừng Tịch Thần Hạn, chỉ vào anh phẫn nộ hét lớn: “Tất cả là tại cậu, vì mẹ con các người mà Thanh Tùng của tôi mới thành ra thế này…”
“Tất cả là do các người…”
“ Mẹ, mẹ…” Vũ Tiểu Kiều đau lòng rơi lệ nắm lấy tay bà.
Lý Thành Sơn cũng vội vàng đỡ lấy Cao Thuý Cầm: “Thuý Cầm à, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, bà chẳng phải đã nói buông bỏ rồi sao?”
“Tất cả là tại mẹ con bọn họ gây ra, năm đó đã hại Thanh Tùng, vậy mà bây giờ vẫn còn muốn hại nó….”
Cao Thuý Cấm căm hận hét lên, đôi mắt bà đỏ hoe.
Trong lúc giằng co, vết thương của Cao Thuý Cầm nứt ra chảy máu, nhưng bà lại chẳng cảm thấy đau đớn.
Tịch Thần Hạn không lên tiếng, im lặng thừa nhận lời mắng mỏ của Cao Thuý Cầm. Năm đó Tịch Thần Hạn còn nhỏ, anh không nhớ rõ ký ức về thời thơ ấu của mình.
Anh chỉ mơ hồ nhớ rằng khi còn nhỏ, anh cùng mẹ Lý Mai sống trong một ngôi nhà cũ nát, quen biết hai mẹ con họ, sau đó khi cả người anh đầy máu là người dì tốt bụng này đã đưa anh tới bệnh viện.
Nhưng khi anh tỉnh lại, người dì đó đã rời đi.
Anh trị liệu vài ngày ở bệnh viện rồi được đưa vào trại trẻ mồ côi, còn Lý Mai bị bắt vào đồn cảnh sát vì tội đánh đập trẻ em, và cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tịch Thần Hạn không ngờ rằng đêm mưa tăm tối nhất đó, người đưa anh đến bệnh viện hoá ra lại là Cao Thuý Cầm.
Vì chuyện đó mà Vũ Thanh Tùng trở thành như thế này.
Anh vẫn còn nhớ cậu bé tầm tuổi anh rất thông minh lanh lợi và ham chơi, cậu ấy còn thường chơi chung với anh.
Từ nhỏ tính cách anh đã trầm lặng ít nói, hiếm khi nói chuyện với cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn mang rất nhiều đồ ăn ngon trong nhà đến chia sẻ với anh…
Không ngờ rằng, cậu bé trong ký ức mơ hồ lại là anh trai của Tiểu Kiều, Vũ Thanh Tùng.
Vũ Phi Phi đứng cách đó không xa hả hê nhìn tình cảnh hỗn loạn này.
Trong lòng thầm nghĩ: Các người thật đáng đời!
Vũ Phi Phi đưa mắt nhìn về hướng phòng cấp cứu, trong lòng rủa thầm, tốt nhất Vũ Thanh Tùng không ra được phòng cấp cứu.
Cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Vũ Tiểu Kiều.
Chỉ có như vậy mới nguôi ngoai nỗi hận trong lòng cô ta.
Vũ Thanh Tùng được đẩy ra phòng cấp cứu, chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cao Thuý Cầm vừa khóc vừa kéo bác sĩ hỏi dồn dập: “Thanh Tùng sao rồi? Sao rồi?”
Bác sĩ không mấy lạc quan lắc đầu: “Tình trạng bệnh nhân không khả quan lắm, bệnh cũ tái phát, sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Cao Thuý Cầm lập tức tối sầm mắt, ngất lịm đi trong tay Vũ Tiểu Kiều.
“Mẹ! Mẹ!”
Tịch Thần Hạn lo sợ Vũ Tiểu Kiều bị thương, vội vàng đỡ Cao Thuý Cầm khỏi tay cô, ôm Cao Thuý Cầm đưa bà đi nghỉ ngơi.
Tô Nhất Hàng dìu Vũ Tiểu Kiều đang đứng không vững, an ủi cô: “Sẽ không có chuyện gì đâu, Thanh Tùng sẽ trở ra được, dì cũng sẽ không có chuyện gì.”
“Đừng lo lắng, em phải chăm sóc sức khỏe của bản thân cho tốt.”
“Ha! Vẫn còn dính với nhau như vậy!” Vũ Phi Phi hừ lạnh một tiếng, đắc ý châm chọc.
“Tôi nói này Tô Nhất Hàng, anh có quan hệ gì mà quan tâm cô ta tới như vậy? Bạn trai cũ bị cô ta vứt bỏ à?”
Vũ Tiểu Kiều tức giận trừng mắt nhìn Tô Nhất Hàng, Tô Nhất Hàng cũng trừng mắt nhìn Vũ Phi Phi.
“Cô mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, đây là em gái của tôi, cô đừng ở đây khua môi múa mép, châm dầu vào lửa!”
Vũ Tiểu Kiều hiếm khi thấy Tô Nhất Hàng nổi giận, anh ấy gầm lên thực sự rất đáng sợ.
Vũ Phi Phi tất nhiên là không tin, cô hừ lạnh một tiếng: “Ai nói bậy? Lúc Bạch Lạc Băng và anh hẹn hò, anh không thể quên Vũ Tiểu Kiều, bây giờ Vũ Tiểu Kiều đã kết hôn, còn sắp sinh con, anh vẫn không thể quên cô ta…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!