Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn ở trong phòng bệnh đợi Tịch Thần Hạn trở về.
An Tử Dụ ở bên cạnh cô.
Vũ Tiểu Kiều còn cho rằng Đường Khải Hiên sẽ biết được điều gì đó về tập đoàn nhà họ Tịch nhưng không ngờ rằng Đường Khải Hiên cũng không biết gì cả.
“Ban giám đốc, mọi phương diện điều được giữ bí mật, không thể để người ngoài biết được.” Đường Khải Hiên giải thích.
Vũ Tiểu Kiểu cố gắng đè xuống lo lắng trong lòng, nằm ở trên giường và nhắm mặt lại.
Tô Quý Ninh đứng ở bên ngoài phòng bệnh vẫn luôn nhìn Vũ Tiểu Kiều nằm ở trên giường, trong lòng đau nhói.
Bà ấy hi vọng có thể giúp đỡ con gái gánh chịu mọi thứ nhưng bây giờ chỉ có thể im lặng đứng ở đây nhìn cô.
“Mẹ, đừng lo lắng nữa, Tiểu Kiều không sao đâu.” Tô Nhất Hàng nhẹ giọng an ủi.
Tô Quý Ninh quay đầu lại nhìn Tô Nhất Hàng, mặt của anh ta vẫn rất kém, dường như anh ta đang cố gắng kìm chế cái gì đó.
“Nhất Hàng, có phải là con bị ốm rồi?”
“Không có.” Tô Nhất Hàng nhếch khóe môi lên tỏ vẻ không sao cả.
Tô Quý Ninh thở dài liếc nhìn An Tử Dụ đang ở trong phòng bệnh: “Thực ra Tử Dụ là một cô gái rất được người khác yêu thích nhưng tiếc rằng con bé đã gả vào nhà họ Đường rồi.”
Ban đầu Tô Quý Ninh hi vọng An Tử Dụ có thể gả vào nhà họ Tô.
Nhưng bây giờ An Tử Dụ là người phụ nữ đã có gia đình, hơn nữa nhìn thấy cảnh An Tử Dụ và Đường Khải Hiên ở bên nhau thực sự vô cùng xứng đôi.
Tô Nhất Hàng không nói gì: “Mẹ, con còn có việc.”
“Ừ, được rồi, con đi làm việc trước đi.”
Tô Nhất Hàng chịu đựng cơn đau nứt xương ở tay, từng bước từng bước đi về phía văn phòng.
Về đến văn phòng, anh ta đã trút bỏ hết mọi sự ngụy trang, trên mặt đầy đau đớn, mồ hôi lăn dài trên trán.
Anh ta cố hết sức cầm lấy chiếc điện thoại và gọi điện thoại cho Đường Khải Hiên.
Anh ta yêu cầu Đường Khải Hiên đến văn phòng tìm mình.
Rất nhanh Đường Khải Hiên đã đến văn phòng, nhìn thấy Tô Nhất Hàng chịu đựng cơn đau với bộ dạng đau đớn như vậy liền nhanh chóng đỡ Tô Nhất Hàng ngồi lên trên sô pha.
“Anh bị sao vậy? Bị thương ở đâu rồi?”
Tô Nhất Hàng làm động tác ra hiệu im lặng để Đường Khải Hiên nhỏ tiếng lại. Đường Khải Hiên liền vội vàng đóng cửa văn phòng lại.
Tô Nhất Hàng cởi áo khoác ngoài ra, để lộ cánh tay trái đã bị sưng lên cùng với làn da tấy đỏ.
Đường Khải Hiên vội vàng mang tới hộp thuộc rồi bôi thuốc và băng bó cho Tô Nhất Hàng, sau đó lại kiểm tra xương cốt của Tô Nhất Hàng, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nói:
“Anh bị gãy xương rồi, bắt buộc phải làm thêm một bước kiểm tra. Tôi chỉ có thể xử lý đơn giản, bây giờ anh nhất định phải điều trị nối xương.”
Tô Nhất Hàng lắc đầu: “Cậu giúp tôi nối lại.”
“Tôi có thể giúp anh nối nhưng anh cần phải chụp phim trước để cho tôi thấy được mức độ nghiêm trọng của vết thương.”
Trước đây Đường Khải Hiên là một bác sĩ, vì vậy việc xử lý vết thương ở xương này không thành vấn đề, nhưng cánh tay của Nhất Hàng đã bị sưng lên quá nghiêm trọng.
“Có thuốc không?” Tô Nhất Hàng hỏi.
“...”
Lúc này rồi mà anh ta vẫn còn tâm trạng để hút thuốc.
Đường Khải Hiên lần mò trong túi áo khoác, lấy ra một bao thuốc lá chưa mở, sau đó mở ra, lại tìm thêm bật lửa rồi đưa qua cho Tô Nhất Hàng.
Tô Nhất Hàng nhận lấy bật lửa, tay run run bấm bật lửa hai lần mới châm được thuốc.
Anh ta hít một hơi thật sâu và không ngừng ho khan.
“Nếu đã không biết hút thuốc thì đừng cố hút.” Đường Khải Hiên nói.
“Cậu giúp tôi nối, tôi nói với cậu tôi đau ở đâu, tôi tin cậu.” Tô Nhất Hàng chậm rãi phả ra một làn khói thuốc màu xanh, làm mờ đi đường nét hoàn mỹ của anh ta và khiến anh ta càng lộ ra vẻ thâm trầm hơn.
Đường Khải Hiên suy nghĩ một chút rồi cúi người xuống dùng một tay ấn vào bả vai của Tô Nhất Hàng.
“Tốt nhất anh nên giữ cho chắc.”
“Yên tâm đi.”
Cơn đau đớn tận cùng truyền đến, Tô Nhất Hàng đau đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn dùng hết sức cắn răng nhịn xuống không phát ra bất kì âm thanh nào.
Đường Khải Hiên phải mất rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng có thể cố định được cánh tay của Tô Nhất Hàng.
“Tôi nghĩ là được rồi, nhưng tốt hơn hết là anh đi làm kiểm tra một lần đi.” Đường Khải Hiên đi vào bên trong phòng vệ sinh rửa tay.
Tô Nhất Hàng lại châm một điếu thuốc khác, đưa lên môi hít một ngụm rồi phả ra từng luồng khói.
“Không phải anh không hút thuốc sao? Tại sao lại hút rồi?” Đường Khải Hiên liếc xéo Tô Nhất Hàng.
“Ừ, trước đây cảm thấy thứ đồ này chính là một thứ tai hại, vừa sặc vừa làm hại đến cơ thể. Mấy ngày nay lại cảm thấy cũng không làm người ta kinh tởm đến như vậy. Nhất là mỗi lần hút một điếu thuốc khi tâm trạng không tốt còn có thể để mọi chuyện trôi theo khói thuốc này mà dần dần tan biến hẳn.”
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Tô Nhất Hàng dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó lại hít một hơi rồi chậm rãi nói:
“Đừng nói chuyện này với Tiểu Kiều.” Anh ta đang ám chỉ đến vết thương trên cánh tay của mình.
Đường Khải Hiên không nói gì.
Tô Nhất Hàng im lặng một lúc, đột nhiên cảm thấy không muốn hút thuốc nữa, xoay người cầm lấy ly giấy, thêm vào một ít nước rồi ném mẩu thuốc là vào bên trong.
Khẽ nhếch môi rồi dập tắt mẩu thuốc, chỉ còn lại những làn khói xanh, cuối cùng cũng dần dần tan biến.
Tô Nhất Hàng dập mẩu thuốc trong ly giấy rồi đưa qua cho Đường Khải Hiên.
“Mặc dù tôi không còn là phó viện trưởng ở đây nữa nhưng anh vẫn là người đầu tiên hút thuốc trong phòng làm việc này.” Đường Khải Hiên ném ly giấy vào thùng rác.
“Ha ha, tôi biết là cậu sẵn lòng giúp tôi việc này.”
Khóe môi của Đường Khải Hiên giật giật rồi nhìn anh ta một cách kinh thường: “Là tôi cảm động vì trước đây anh đã thu nhận tôi làm phó viện trưởng ở đây nên mới giúp anh việc này.”
Ngay từ đầu Tô Nhất Hàng đã biết được gia thế của Đường Khải Hiên nhưng vẫn giúp Đường Khải Hiên che giấu và thuê Đường Khải Hiên làm phó viện trưởng ở bệnh viện Đức An, giúp anh ta thực hiện được ước mơ làm bác sĩ từ khi còn nhỏ.
Đường Khải Hiên rất cảm kích Tô Nhất Hàng vì điều này.
Nhưng mối quan hệ giữa hai người cũng không có tiến triển, cũng không có trở thành bạn bè thực sự.
Nhưng dường như bây giờ đã khác rồi, mối quan hệ giữa hai người họ có chút mới lạ, tựa như đã tiến gần thêm một bước.
“Nói đi, còn cần tôi giúp việc gì nữa?” Đường Khải Hiên nói thẳng.
Tô Nhất Hàng nhàn nhạt nhướng mày: “Làm sao cậu biết tôi có chuyện tìm cậu?”
“Anh tìm tôi không phải chỉ là vì giúp anh xử lí vết thương ở cánh tay, cũng không phải để tôi cung cấp phòng hút thuốc cho anh, đúng không?”
“Thật ra cũng không có gì đáng nói, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, anh của Tiểu Kiều, Vũ Thanh Tùng rốt cuộc còn bao nhiêu hi vọng để tỉnh lại.”
“Trước đây việc điều trị cho Vũ Thanh Tùng luôn do cậu đảm nhận. Bây giờ Vũ Thanh Tùng lại phát bệnh và được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi nghĩ cậu biết rõ tình trạng của anh ta.”
Đường Khải Hiên không khỏi xoa trán: “Chuyện này tôi cũng biết nhưng lần này bệnh của anh ta tái phát nặng như vậy, tôi cũng không biết được là anh ta có thể tỉnh lại được không.”
“Có thể sẽ có một phép màu xảy ra và anh ta có thể tỉnh lại được, cũng có khả năng anh ta sẽ không thể tỉnh lại được nữa.”
Tô Nhất Hàng phiền muộn: “Nếu như Vũ Thanh Tùng không tỉnh lại, Tiểu Kiều sẽ rất đau lòng.”
Đường Khải Hiên nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Tiểu Kiều đã được gả vào nhà họ Tịch, vì sao anh lại quan tâm đến cô ấy như vậy?”
Trong giọng nói của Đường Khải Hiên lộ ra một chút thái độ thù địch.
Tịch Thần Hạn mới là anh em tốt từ nhỏ tới lớn của anh ấy, nhưng trước mặt anh ấy lại có người đàn ông khác đang dòm ngó Vũ Tiểu Kiều, trong lòng anh ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Hiện tại không phải giống như cậu nghĩ đâu, tôi và Tiểu Kiều...”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!