Bà cụ Tịch nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.
Bà không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, Tịch Thần Hạn cũng không phân biệt ra được, bà là đang thật sự ngủ, hay là có thể nghe thấy anh nói chuyện không.
Tịch Thần Hạn ngồi bên giường bệnh, cầm tay của bà cụ rồi khẽ vuốt: "Bà nội, nếu bà thật sự hồ đồ rồi, thật hy vọng bà có thể khỏe nhanh một chút.”
"Đều do cháu không tốt, nếu như cháu tài giỏi hơn một chút, bà nội cũng sẽ không thành như bây giờ, đều là lỗi của cháu."
Tịch Thần Hạn cảm thấy, nếu như bây giờ bà nội trở thành một bà cụ si ngốc, rốt cuộc không thể tỉnh lại, như vậy cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Anh sẽ cảm thấy mình là một tội nhân không thể tha thứ.
"Bà nội, là có người muốn hại bà, đúng không?" Tịch Thần Hạn nhẹ giọng hỏi.
Bà cụ Tịch vẫn không nhúc nhích như cũ.
Ngay mấy ngày trước, khi Tịch Thần Hạn vốn cho rằng toàn bộ công ty sẽ đều rơi vào trong tay Dương Tuyết Như thì luật sư của bà nội bỗng nhiên tìm tới anh, đem một phần di chúc đưa cho anh.
Lúc ấy Tịch Thần Hạn nhìn thấy bà nội đem phần lớn đồ vật đều để lại cho anh, mặc dù có chút ngoài ý muốn, cũng có chút vui mừng, nhưng anh cũng thấy hợp tình hợp lý.
Dựa theo gia quy của nhà họ Tịch, khi bố mẹ của người thừa kế kế tiếp nhà họ Tịch vẫn còn sống, thì quyền và phần lớn cổ phần của nhà họ Tịch, sẽ rơi vào trong tay bố mẹ của người thừa kế.
Cho dù là con dâu khác họ, cũng có quyền phụ trách.
Nhà họ Tịch lập ra quy củ này, chính là vì để con cháu càng thêm hiếu thuận với bề trên, không đến mức bởi vì con cháu cầm quyền mà bất kính với bề trên.
Cho nên những năm này bà cụ Tịch một mực không uỷ quyền, chính là vì đề phòng Dương Tuyết Như cầm quyền, cuối cùng không chịu đối xử tử tế với Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn cũng coi là bây giờ bà nội bệnh nặng, đông đảo cổ phần của tập đoàn nhà họ Tịch, còn có đại quyền, đều sẽ rơi vào trong tay Dương Tuyết Như.
Nhưng không nghĩ tới, bà nội nhìn xa trông rộng, nhiều năm trước đã lập di chúc.
Tịch Thần Hạn lại cùng bà cụ nói chuyện một hồi, bà cụ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Cuối cùng, Tịch Thần Hạn than nhẹ một tiếng, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Ngay tại sáng ngày thứ hai, bệnh tim của bà cụ bỗng nhiên phát tác, được đưa đi phòng cấp cứu.
Người nhà họ Tịch vội vã đuổi tới bệnh viện.
Dương Tuyết Như cũng tới.
Bà ta lặng lẽ nhìn bảng cấp cứu trên số phòng, trong mắt sớm đã không còn lo lắng như trước đó, thay vào đó là cười trên nỗi đau của người khác.
Bà già này cuối cùng cũng phải chết sao?
Bà ta vẫn luôn ngóng trông một ngày này, không biết đợi bao lâu, thế nhưng bà già này, trước khi chết lại đem tất cả mọi thứ đều cho Tịch Thần Hạn.
Dương Tuyết Như có chút không vui nhìn thoáng qua Tịch Mộ Quyên đang khóc dữ dội: "Khóc cái gì mà khóc, bà của mày còn chưa qua đời đâu!"
Tịch Mộ Quyên biết Dương Tuyết Như trong lòng tại khó chịu cái gì, tranh thủ thời gian nhịn được nước mắt, nhỏ giọng nói.
"Mẹ, bà nội sẽ không có chuyện gì."
Ánh mắt Dương Tuyết Như mãnh liệt, dọa Tịch Mộ Quyên cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
Cung Cảnh Hào tiến lên một bước, đỡ Tịch Mộ Quyên, rồi không biết là vô tình hay cố ý ngăn ở trước người Tịch Mộ Quyên, kéo mẹ mình ra sau lưng bảo vệ.
Dương Tuyết Như lại quét mắt nhìn Cung Cảnh Hào một chút, thầm nghĩ, bọn này đúng là lũ ăn hại không có thành tựu!
Vũ Tiểu Kiều ngồi trên xe lăn, cũng tới nơi này chờ đợi kết quả cấp cứu của bà cụ Tịch.
Dương Tuyết Như vừa nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, còn tức giận hơn:
"Thân thể đã như vậy rồi mà còn tới thăm bà cụ, đúng là có hiếu."
Vũ Tiểu Kiều không để ý Dương Tuyết Như, hỏi Tịch Thần Hạn.
"Bà nội thế nào rồi?"
"Còn phải xem cấp cứu thế nào nữa, sao em lại tới đây, không phải bác sĩ đã nói, không cho phép em xuống giường rồi hay sao." Tịch Thần Hạn tiếp nhận xe lăn từ tay y tá, đẩy Vũ Tiểu Kiều đến một bên, chỗ ít người sẽ khá yên tĩnh.
Không nghĩ tới, Dương Tuyết Như vậy mà lại đi theo.
"Mau chóng rời khỏi nơi này đi! Đừng ở chỗ này giả bệnh giả hiếu thuận! Lúc trước nếu không phải là bởi vì cô, bà cũng sẽ không ngã xuống cầu thang!"
Ánh mắt Tịch Thần Hạn lạnh lẽo, giống như lưỡi dao, nhìn sang Dương Tuyết Như.
Tim của Dương Tuyết Như đột nhiên nhảy lên, sắc mặt bà ta trắng bệch.
Tịch Mộ Quyên lo lắng Dương Tuyết Như sẽ cãi lộn với Tịch Thần Hạn, giọng cô khàn khàn chậm rãi nói:
"Thần Hạn, mẹ nói có đạo lý, mẹ cũng là lo lắng cho bà nội vạn nhất có chuyện... không hay xảy ra, bây giờ Tiểu Kiều mang thai, sẽ quấy nhiễu đến thai khí, đối với Tiểu Kiều và con đều không tốt." Tịch Mộ Quyên tại hết sức hoà giải.
"Bây giờ Tiểu Kiều đúng là không thích hợp ở đây."
Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều từ đầu đến cuối dừng lại trên đèn phòng cấp cứu, thản nhiên nói: "Em muốn ở đây chờ, mặc kệ như thế nào, em cũng sẽ không đi."
Nhìn thấy bà nội nằm trong phòng cấp cứu trong lòng của cô cũng rất tự trách, rất áy náy, thậm chí là hối hận.
Đồng thời cũng có một chút hận mình không đủ mạnh mẽ, không bảo vệ tốt mình, ngược lại còn liên lụy bà nội.
Nếu như lúc ấy cãi nhau ở nhà họ Tịch, cô không cãi với Vũ Phi Phi và Dương Tuyết Như, suýt chút nữa bị đẩy xuống cần thang, bà nội cũng sẽ không vì cứu cô mà lăn xuống cầu thang.
Thái độ của Dương Tuyết Như vẫn là không vui, bà ta đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, nhìn thẳng cô rồi cao giọng nói:
"Đừng ở chỗ này giả bộ hiếu thuận, đi nhanh lên!"
Tịch Thần Hạn nổi giận: "Người đâu! Mang bà chủ đi đi, bà ấy bị kích thích, nói chuyện và hành động đều khác thường.”
"Thần Hạn, mày dám!"
Đông Thanh tranh thủ dẫn người đi lên, mang Dương Tuyết Như đi.
"Tịch Thần Hạn! Mày cũng dám đối xử với tao như vậy! Thả tao ra..."
Dương Tuyết Như bị mang đi.
Tất cả mọi người đều giật mình, không ai dám nói thêm gì.
Có lẽ lúc trước Dương Tuyết Như vẫn là đại phu nhân của nhà họ Tịch, là gia chủ mẫu, nhưng bây giờ Dương Tuyết Như cũng không phải là người sở hữu phần lớn cổ phần của tập đoàn nhà họ Tịch.
Quyền uy của Dương Tuyết Như tự nhiên cũng yếu thế.
Bây giờ người cầm quyền cao nhất là Tịch Thần Hạn, ai cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt anh.
Tịch Thần Hạn cúi người xuống, giọng nói lại dịu dàng như cũ: "Không cần để ý bà ta nói gì đâu."
Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng gật đầu, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tịch Thần Hạn, trong lòng cảm thấy ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Trải qua mấy cấp cứu, cuối cùng bà cụ cũng chuyển nguy thành an.
Tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
"Thần Hạn, nhất định phải chăm sóc bà nội thật tốt."
Khi Tịch Thần Hạn đưa Vũ Tiểu Kiều trở về phòng bệnh, Vũ Tiểu Kiều nắm chặt tay của Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn nhẹ gật đầu: “Em cũng đừng tự trách mình, có một số việc không phải do em.”
Tịch Thần Hạn nghĩ đến cảnh ngộ bây giờ của bà cụ, lập tức tức giận, có chút sổ sách, bây giờ đã đến lúc thanh toán.
Tịch Thần Hạn đặt Vũ Tiểu Kiều trên giường, đắp chăn cho cô, rồi dịu dàng hôn lên trán cô, sau đó mới quay người rời đi.
Ở bên ngoài phòng bệnh của bà cụ, bây giờ vẫn có rất nhiều người đang chen chúc như cũ.
Vẻ quan tâm trên mặt mọi người, trong mắt Tịch Thần Hạn đều là dối trá.
Nhưng cũng chỉ có Tịch Mộ Quyên là thật sự quan tâm bà nội.
"Chị cả, những năm này chị đến chăm sóc bà nội đi." Tịch Thần Hạn nói với Tịch Mộ Quyên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!