Ông cụ Đường nghe nói bà cụ Tịch bệnh nặng, rất muốn đến thăm.
Đường Khải Hiên lập tức dẫn Ông cụ Đường và An Tử Dụ đến bệnh viện thăm bà cụ Tịch
Vừa tới bên ngoài bệnh viện, Đường Khải Hiên đã nghe nói Lương Thục Mẫn cũng tới bệnh viện thăm bà cụ Hứa.
Đường Khải Hiên một tay kéo An Tử Dụ đến bên người, thấp giọng nói: “Cô mà dám làm hỏng chuyện này, xem tôi dạy dỗ cô thế nào.”
An Tử Dụ giận dữ trừng Đường Khải Hiên một cái: "Anh muốn trừng trị tôi thế nào?
Trong mắt Đường Khải Hiên lập tức hiện lên một tia hung ác: "Chuốc say cô, chắc cô hiểu được."
An Tử Dụ cắn răng.
Người đàn ông bị làm sao thế?
Làm sao lại thích xát muối vào vết thương của cô?
"Tốt! Anh tốt nhất là nên rót cho tôi thật nhiều rượu, tốt nhất là chuốc tôi đến chết, dùng mạng của tôi đổi lấy mạng của anh, mặc dù có chút thua lỗ, nhưng cũng coi như báo thù."
"..."
Người phụ nữ này thật là ác độc.
Đường Khải Hiên đơn giản muốn An Tử Dụ bị anh tức chết, mở trừng hai mắt, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người.
Ông cụ Đường ở một bên không khỏi vỗ trán, đột nhiên hoài nghi với quyết định lúc trước của mình.
Nếu như hai người kia ở cùng một chỗ, thật sự được không?
Bọn họ làm sao lại giống như oan gia đời trước vậy?
Ông cụ Đường vội vàng kéo Đường Khải Hiên đến bên cạnh minh: "Đẩy xe lăn nhanh lên, mặt trời lên cao như thế, cháu muốn phơi chết ông nội à?”
Đường Khải Hiên trừng An Tử Dụ một chút, đẩy xe lăn của ông cụ Đường tiến vào bệnh viện.
"Khải Hiên à, ông nội hỏi cháu, cháu quen An Tử Dụ bao lâu rồi?"
"Tám tháng lẻ chín ngày." Đường Khải Hiên bật thốt lên.
"..."
An Tử Dụ giật mình.
Anh sao lại nhớ kỹ thời gian bọn họ quen nhau rõ ràng như vậy?
Cô đều không biết, bọn họ đến cùng đã quen nhau được bao lâu.
Có lúc rõ ràng cảm thấy mới vừa quen, có lúc lại cảm thấy đã quen biết được nhiều năm, loại cảm giác này rất kỳ quái.
Ông cụ Đường cười ha ha: "Khải Hiên à, cháu nhớ kỹ rõ ràng như vậy, có phải đã sớm thích Tử Du rồi hay không?"
"Không có!" Đường Khải Hiên mạnh mẽ phủ định.
An Tử Dụ hừ một tiếng, quay mặt chỗ khác, cũng không tiếp tục nhìn Đường Khải Hiên.
Khóe miệng ông cụ nhà họ Đường giật, châm chọc một câu: “Khải Hiên của chúng ta từ trước đến giờ đã rất nhạy cảm với những con số, nhớ kỹ rõ ràng như vậy cũng là chuyện bình thường nha, ha ha ha..."
"Cháu thấy anh ấy cũng không nhớ rõ như thế, cháu vừa mới tính toán một cái, rõ ràng là quen biết chín tháng!" An Tử Dụ bác bỏ nói.
"Tôi được hay không cô còn không biết?" Đường Khải Hiên phản kích.
"..."
An Tử Dụ xạm mặt lại, xấu hổ vừa tức buồn bực nói: "Đường Khải Hiên, anh vô sỉ!"
Ông cụ Đường nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Ha ha..."
Đường Khải Hiên và An Tử Dụ trừng nhau một chút, đều không nói.
Đường Khải Hiên mang theo ông cụ Đường đến thăm bà cụ Tịch.
An Tử Dụ nhìn thấy lương Thục Mẫn ở chỗ này, trong lòng lập tức thấy sợ hãi.
Bà cụ Tịch vẫn còn đang hôn mê, chưa tỉnh lại, nên mọi người chỉ là đơn giản đến thăm, nói vài câu với mọi người trong phòng, sau đó lập tức rời khỏi phòng bệnh, miễn cho quấy rầy bà cụ Tịch quá nghỉ ngơi.
Lương Thục Mẫn bước lên, thấy Đường Khải Hiên đưa ông cụ Đường đi toilet, bà ta liền ngăn cản An Tử Dụ.
An Tử Dụ biết, Lương Thục Mẫn lại muốn gây chuyện, bước chân vững vàng dừng lại, cô bình tĩnh nhìn Lương Thục Mẫn.
Ánh mắt Lương Thục Mẫn xem kỹ, giống như có thể thông thấu từ trong ra ngoài An Tử Dụ.
Người phụ nữ này cứ như vậy mà trở thành con dâu của mình sao?
Trong lòng bà ta thật sự không thích An Tử Dụ.
Ngoại trừ gương mặt không tệ bên ngoài này, cũng không có chỗ nào đặc biệt, thật không biết tại sao Đường Khải Hiên lại coi trọng cô.
Chẳng lẽ là người phụ nữ đã ly hôn, đặc biệt ăn ngon?
"Đường phu nhân, chắc hẳn bà có lời muốn nói với tôi? Nhanh nói đi, một lúc nữa Khải Hiên sẽ trở về, đừng lại lãng phí cơ hội lần này." An Tử Dụ nói.
Cô vốn cho là, tất cả quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu đều là đối địch, cho nên mặc kệ Lương Thục Mẫn làm cái gì nói cái gì, cô đều có thể hiểu được.
Đã không có cách nào thích cô, như vậy thì cứ lên đi, cô đã chuẩn bị tốt rồi.
"An Tử Dụ, vậy tôi lập tức nói thẳng, cô cũng nhìn ra được, tôi cũng không thích cô, mà cô đã từng kết hôn một lần, là cái loại phụ nữ không sạch sẽ, tôi thật sự hi vọng cô có thể rời khỏi Khải Hiên."
"Các người chỉ là vừa mới công bố hôn sự, ngay cả hôn lễ cũng không có cử hành, bây giờ có thể trực tiếp ly hôn, ảnh hưởng cũng sẽ không lớn."
"Tôi sẽ cho cô một số tiền lớn, đền bù cho cô đầy đủ."
"..."
Loại lời nói này, An Tử Dụ cũng đã nghĩ đến.
"Đường phu nhân, tôi đã kết hôn cùng Khải Hiên rồi, đồng thời..."
An Tử Dụ thực sự nghĩ không ra lý do gì, hai tay lập tức đặt ở trên bụng của mình, giơ lên trán, lớn tiếng nói.
"Tôi đã có con của Khải Hiên, tôi không muốn con của mình vừa ra đời đã không có bố, mà Khải Hiên cũng không hi vọng. Còn xin Đường phu nhân, đừng chia rẽ một nhà ba người chúng tôi."
An Tử Dụ nói xong những lời này cũng có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cũng chỉ có thể kiên trì làm bộ đây là sự thực.
Đường Khải Hiên đẩy ông cụ Đường từ toilet ra, đúng lúc nghe thấy được lời nói này của An Tử Dụ, cả người đều sợ đến ngây người.
Người phụ nữ này, vậy mà lại nói mình mang thai!
Ra chiêu quả nhiên đủ hung ác.
Đáy mắt Đường Khải Hiên đột nhiên hiện lên ý cười.
Lương Thục Mẫn khiếp sợ trừng mắt An Tử Dụ: "Cái gì? Cô mang thai?"
An Tử Dụ dùng sức gật đầu.
Lương Thục Mẫn có chút không thể tiếp nhận, lập tức tranh thủ cố gắng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm bụng của An Tử Dụ, trầm giọng nói:
"Tôi nhìn bụng của cô cũng không được bao lâu, có thể phá thai, tôi sẽ cho cô thêm tiền đền bù, chỉ cần cô không dây dưa với Khải Hiên là được."
Khóe mắt An Tử Dụ nheo lại, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Lương Thục Mẫn.
"Coi như bà không thích tôi, thế nhưng đây là cháu của bà, sao bà lại không có chút nào quan tâm? Bà không sợ Khải Hiên sẽ đau lòng đến mức sẽ hận bà sao?"
"Nó đã tại hận tôi rồi, tôi cũng không cần." Đáy mắt Lương Thục Mẫn hiện lên một tia chán ghét.
Sau đó Lương Thục Mẫn lại chất vấn: "An Tử Dụ, cô cảm thấy tại sao Khải Hiên lại ở cùng cô? Bởi vì nó yêu cô sao?"
An Tử Dụ vẫn luôn hiểu rằng Đường Khải Hiên không có một chút tình cảm nào với mình.
Nhưng nếu hỏi tại sao, thì chẳng lẽ không phải do ông cụ Đường buộc Đường Khải Hiên nhất định phải cưới cô sao?
“Đúng vậy, tôi cảm thấy anh ấy có tình cảm với tôi, nếu không phải thì anh ấy cũng sẽ không kết hôn với tôi.” Mặc dù An Tử Dụ trả lời như vậy, nhưng trong lòng quả thật không có chút lòng tin nào.
Bởi vì bây giờ cô chỉ giúp Đường Khải Hiên diễn kịch.
“Cảm thấy? Ha ha ha, cô còn quá trẻ, cảm giác này giống như hư vô, vô cùng mờ mịt, một chút để tin còn không có, cũng có lẽ đây chẳng qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!