Y tá vội vàng chạy tới tìm Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn nhìn thấy là y tá phụ trách chăm sóc Lê Mai, y tá Tiểu Đình, lúc này biết chắc chắn Lê Mai đã xảy ra chuyện.
Tịch Thần Hạn vội vàng đi theo y tá đi ra ngoài.
Vũ Tiểu Kiều rất lo lắng, gọi anh lại: "Em đi cùng với anh."
Tịch Thần Hạn dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua Vũ Tiểu Kiều đang nằm trên giường bệnh: "Em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Anh không hi vọng sẽ có chuyện gì làm phiền đến Vũ Tiểu Kiều dưỡng thai.
Tịch Thần Hạn đi theo y tá Tiểu Đình, đi hướng đến tầng cao nhất của bệnh viện.
Ở nơi đó anh đã xây dựng riêng một căn phòng, ngoài cửa có sáu bảo vệ trông coi nơi này nghiêm ngặt.
Anh bảo vệ Lê Mai rất tốt, không cho bất kì ai tới gần, cũng không cho bất kì ai có cơ hội ra tay với Lê Mai.
Tất cả các bác sĩ y tá đều là người mà Tịch Thần Hạn tin tưởng, bao gồm cả thuốc mà Lê Mai dùng cũng đều được chuyên gia kiểm tra qua mới cho Lê Mai dùng.
Tịch Thần Hạn muốn dùng cách của mình để lấy câu trả lời.
Đồng thời cũng giấu giếm và bảo vệ lá bài tẩy này.
Mặc dù anh đã biết, Lê Mai biến thành như bây giờ phần lớn là do Dương Tuyết Như, nhưng anh không biết chứng cứ chi tiết trong chuyện này.
Nếu như muốn đánh bại Dương Tuyết Như trong một chiêu, nhất định phải nắm giữ tất cả chứng cứ ở trong tay.
Chỉ là bây giờ có một một vấn đề khó giải quyết, những chứng cứ anh có thể tiếp xúc trước đó đương nhiên Dương Tuyết Như cũng có thể tiếp xúc được.
Nếu Dương Tuyết Như tiêu hủy chứng cứ, anh cũng không có cách nào.
Bây giờ chỉ hi vọng có thể mau chóng chữa khỏi cho Lê Mai, có lẽ có thể biết một số sự thật không người biết từ trong miệng của Lê Mai.
Tịch Thần Hạn đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn Lê Mai đang phát bệnh, không ngừng cắn xé chiếc gối ở trong ngực.
Giống như chiếc gối đầu kia là kẻ thù không đội trời chung của bà ấy.
Bà vừa cắn xé, vừa căm hận nghiến răng nói: "Tất cả là tại mày... Tao muốn giết mày...Tất cả là tại mày…"
"Mày hủy hoại tao, tao cũng phải hủy hoại mày…"
Tịch Thần Hạn yên lặng nhắm mắt lại, nhịn xuống đau đớn trong tim mình.
Anh đã nghe thấy mẹ ruột mình nói loại lời này không dưới một lần, nhưng lần nào trái tim của anh cũng đau đớn.
Y tá và bác sĩ đang vây quanh Lê Mai, sợ Lê Mai tự tổn thương mình, hoặc là làm tổn thương Tịch Thần Hãn.
"Tại sao lại đột nhiên phát bệnh?" Tịch Thần Hạn hỏi bác sĩ chính của Lê Mai.
"Mấy ngày nay bà ấy đều rất ổn định."
Bác sĩ chính xin lỗi nói: "Do tôi ta nóng lòng, nghĩ rằng bệnh tình của cô Lý đã ổn định, thích hợp làm một số kích thích, có lẽ có thể để bà ấy khôi phục sức thừa nhận từng chút một. Không nghĩ đến, bà ấy vẫn không thể tiếp nhận, lại lần nữa phát bệnh."
"Lúc nào có thể tỉnh táo lại?" Đôi mắt Tịch Thần Hạn u ám nhìn về phía Lê Mai còn đang cắn xé gối đầu.
Vào đêm giông bão năm ấy, Lê Mai cũng giống như vậy, cầm dao hét khàn cả giọng nói muốn giết anh.
Tay Tịch Thần Hạn từ từ vuốt ve vết sẹo sâu trên cánh tay của mình.
"Đã tiêm thuốc an thần, nhưng bà ấy đã xuất hiện tình trạng khác thuốc, chờ hai mươi tiếng sau lại tiêm thêm thuốc một lần nữa là bà ấy có thể tỉnh táo lại." Bác sĩ nói.
Tịch Thần Hạn đứng trước cửa, im lặng nhìn khuôn mặt gớm ghiếc của Lê Mai.
Mặc dù chữa khỏi bệnh cho Lê Mai là vì để lật đổ Dương Tuyết Như, nhưng sao anh có thể không muốn để mẹ ruột của hình khôi phục lại trạng thái của người bình thường chứ?
Im lặng chờ đợi, Lê Mai rốt cục cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Sự lo lắng của Tịch Thần Hạn cũng từ từ hạ xuống.
"Chăm sóc bà ấy thật tốt, có một số việc không cần quá gấp."
"Vâng cậu Tịch." Bác sĩ cung kính trả lời.
Tịch Thần Hạn không đành lòng, nhìn thấy mẹ ruột của mình chịu đau khổ.
Anh hờ hững quay người, chầm chậm rời đi...
......
Vũ Tiểu Kiều đã không có cảm giác muốn ăn.
Quý Ninh khuyên cô thật lâu cô cũng không ăn một miếng.
"Tiểu Kiều, đây là... Dì cố ý dậy sớm vì hầm canh cho con, con ít nhất cũng uống mấy ngụm cho dì vui." Quý Ninh thật lòng lo lắng cho sức khỏe của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều không nhúc nhích nhìn chiếc chăn trắng noãn trên người mình, những suy nghĩ lung tung trong lòng không biết đã trôi xa đến đâu.
Lúc này, Lý Thành Sơn đẩy cửa đi vào, thấy Vũ Tiểu Kiều không chịu uống súp gà ngon miệng như vậy, chậc chậc hai tiếng.
"Canh bổ ngon như vậy mà cô không uống thì rất đáng tiếc, để tôi đưa cho mẹ của cô." Lý Thành Sơn muốn đưa canh cho Cao Thúy Cầm
Vũ Tiểu Kiều khẽ gật đầu một cái.
Quý Ninh chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Thành Sơn cười ha hả bưng bát canh trước mặt Vũ Tiểu Kiều trước đi.
"Tiểu Kiều, có phải do tay nghề của dì không hợp khẩu vị của con? Con muốn ăn cái gì, nói cho dì biết, dì trở về tự mình làm cho con." Quý Ninh rất muốn đối xử tốt với Vũ Tiểu Kiều, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.
Vũ Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ lo lắng của Quý Ninh, ngẩn người, giọng nói trầm khàn.
"Đã có ai nói dáng dấp của chúng ta có hơi giống nhau chưa?"
Quý Ninh khẽ giật mình, lời nói dừng trên môi.
"Đã từng, An An từng nói đùa với dì, nói là cảm thấy... Dì và con có chút giống nhau… Dì còn nói là nói lung tung." Vũ Tiểu Kiều thản nhiên cười một tiếng, lắc đầu, sau đó không nói gì nữa.
Cô cần có thời gian làm rõ những quan hệ rắc rối này.
Quý Ninh cũng biết bây giờ chưa phải lúc thích hợp để nhận con gái ruột của mình, nếu như quá gấp gáp chỉ sợ sẽ đẩy Vũ Tiểu Kiều ra xa hơn.
Vũ Tiểu Kiều nằm ở trên giường, từ từ nhắm mắt lại.
Quý Ninh giúp cô đắp chăn: "Buổi trưa dì lại đến đưa cơm."
Vũ Tiểu Kiều không nói gì, Quý Ninh đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đi đến cổng đã gặp được Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung đến đây thăm Vũ Tiểu Kiều.
Trong tay Tôn Hồng cũng cầm hộp cơm, nhìn Quý Ninh một chút, nghi ngờ nhíu mày lại.
Tại sao gần đây Quý Ninh lại để ý đến Vũ Tiểu Kiều như vậy?
Bà ta đã không chỉ một lần nhìn thấy Quý Ninh đến đây thăm Vũ Tiểu Kiều.
"Bà Tô, sức khỏe ông Tô khôi phục thế nào rồi?" Vũ Kiến Trung khách sáo chào hỏi.
Quý Ninh khẽ gật đầu: "Ông ấy vẫn chưa tỉnh lại nhưng cũng coi như ổn định."
"Vậy thì tốt rồi, lúc nào rảnh tôi sẽ qua đó nhìn ông Tô một chút."
"Chủ tịch thành phố khách sáo quá."
Tôn Hồng thấy Vũ Kiến Trung khách sáo với Quý Ninh như vậy, cũng hiểu được bởi vì nhà họ Tô ở thành phố Kinh Hoa là một trong những danh môn thế gia có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhà họ Tô nhận nổi sự tôn trọng như vậy.
Tôn Hồng cũng lễ phép cười với Quý Ninh, sau đó đi đến bên cạnh giường bệnh của Vũ Tiểu Kiều, nói chuyện phiếm với Vũ Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều, mẹ làm cho con món cá vược hấp này, để mẹ đỡ con, con ăn một chút đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!