Sau khi Kim Lan Thù đốc thúc đám nhà thiết kế kém cỏi đó xong liền quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Hắn bước vào thang máy, nhìn từng con số sáng lên từng cái một rồi dần mờ đi.
Trong lòng chợt dâng lên một nỗi cô đơn khó tả.
Đứng bên trong lồng thang máy kín mít, chật hẹp càng khiến cho nội tâm của hắn thêm trống trải, bất an.
Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế vai lưng thẳng tắp, tựa như chiếc kẹp bạc trên cà vạt.
Hắn vô thức vuốt ve khuy măng sét trên cổ tay áo sơ mi, đầu ngón tay lướt qua những đường khắc sắc sảo mang đến cảm giác kỳ diệu lạ thường, rồi bỗng nhiên hắn chợt nhớ ra chiếc khuy măng sét này là đồ của Tống Phong Thời. Vì vậy, động tác vuốt ve bất giác cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Sau khi tăng ca thêm mấy giờ, Kim Lan Thù rốt cuộc cũng có chút thời gian nhàn rỗi.
Thế nhưng khi tâm trạng thả lỏng, trong đầu hắn lại nghĩ về Tống Phong Thời.
"Chết tiệt." Kim Lan Thù âm thầm phê bình.
Có thể là hắn đang phê bình Tống Phong Thời quá lẳng lơ, hoặc cũng có thể là đang tự phê bình chính mình vì quá buông thả.
Cũng vào thời điểm hiện tại, Tống Phong Thời đang tự kiểm điểm sâu sắc.
Vấn đề là, cậu không thể kiểm soát được trái tim xuân sắc vô liêm sỉ của mình.
Nó giống như một hạt giống ngày xuân đang cố phá vỏ đâm chồi.
Sức sống của một hạt giống là vô hạn.
Và hạt giống của tình yêu cũng như vậy.
Dù có đắp lên trên bao nhiêu lớp gạch vụn, đất đá, thì chỉ cần được một cơn mưa rào tưới cho một chút nước, nó sẽ vẫn kiên trì vươn lên khỏi mặt đất cằn cõi.
Nếu cho nó thêm một chút ánh sáng thì sẽ càng rực rỡ.
Nhưng nếu cho nó thêm quá nhiều nước thì sẽ bị ngập úng.
- thế nên đừng ảo tưởng, đừng chờ mong gì nữa.
Bất kể cậu thầm lặp đi lặp lại những lời cảnh báo này bao nhiêu lần, thì cũng không thể chống lại được sự hân hoan bí ẩn trong tim cậu.
Đặc biệt là vào nửa đêm.
Tâm trạng con người vào lúc nửa đêm luôn rất yếu ớt nhưng lại rất bồng bột và can đảm.
Tống Phong Thời cầm điện thoại, nhìn chăm chú vào dòng chữ "Kim tiên sinh" trong danh bạ.
Ngón tay cậu run run, không kìm lòng được mà gửi đi một tin nhắn: "Nhắc mới nhớ, tôi quên lấy lại khuy măng sét men xanh của mình mất rồi."
Đúng vậy.
Cả hai người họ ai cũng đều không nhớ ra mục đính chính của việc bọn họ quay về khách sạn chính là để lấy lại khuy măng sét của cậu.
Không ngờ rằng...
E hèm, không ngờ rằng Tống Phong Thời không những không lấy lại được chiếc khuy măng sét men xanh đã mất mà còn tiện thể "dâng tặng" luôn cái bằng bạc.
Sau khi gửi đi tin nhắn, Tống Phong Thời tự trách chính mình sao lại dại dột như vậy.
Rõ ràng Kim Lan Thù đã nói là "Khi nào tôi rảnh sẽ liên hệ với cậu", nhưng cậu lại tự ý gửi tin nhắn cho hắn trước.
Ẩn ý của cái gọi là "Khi nào tôi rảnh sẽ liên hệ với cậu" không phải chính là: cậu đừng có chủ động liên hệ với tôi, chờ đến khi nào tôi rảnh rồi lại nói!
Cậu trở nên thiếu chuyên nghiệp như vậy từ bao giờ thế?
Sao lại dại dột như vậy, đúng là uổng phí kinh nghiệm nhiều năm sống trên cõi đời này mà.
Khi tin nhắn của Tống Phong Thời thông qua mạng di động đã được gửi đến điện thoại của vị mỹ nhân tổng tài, đúng lúc đang có một vị khách ở trong gian phòng khách sạn của Kim Lan Thù.
Chính là người cùng thôn với Tống Phong Thời lúc trước và hiện nay cô đang ở tại M thành, ông nội Tống cũng đã giao trách nhiệm cho cậu chiếu cố vị nữ sinh viên đại học này - Tống Mị Thoa. Tống Mị Thoa có vóc dáng thon thả, lại trẻ tuổi, cho dù cô mặc một bộ âu phục trị giá có 500 tệ cũng vẫn xinh đẹp như cũ, bởi vì vốn dĩ dáng người đã đẹp sẵn rồi thì mặc gì trông cũng đẹp.
Cô ăn mặc như vậy nửa đêm xuất hiện trước cửa phòng Kim Lan Thù, mỉm cười nói: "Xin chào..."
Kim Lan Thù quan sát thiếu nữ "trẻ trung xinh đẹp" đang ở bên ngoài, trong lòng tự hỏi: Bây giờ chim cò của khách sạn còn mặc trang phục theo nghề nghiệp, bọn họ muốn làm gì? Dùng đồng phục quyến rũ?
Kim Lan Thù nhìn Tống Mị Thoa, thấy cô không mặc đồng phục của nhân viên nhưng lại xuất hiện ở hành lang phòng khách sạn của hắn lúc nửa đêm liền đem cái người phụ nữ lạ mặt có "Bộ dạng khả nghi" này xếp vào loại "Chim cò của khách sạn", hắn có chút khinh bỉ nói: "Tôi là GAY."
Tống Mị Thoa có chút giật mình, một lúc sau mới nói: "Tôi, tôi biết..."
Lần này đến lượt Kim Lan Thù sững sờ: Cô biết? Thế mà cô còn đến bắt chuyện à? Đây không phải là đang bán dầu gội cho người đầu trọc à...Khoan? Từ từ? Làm sao cô ta biết được?
Tống Mị Thoa một lần nữa tự giới thiệu: "Xin chào ngài, tôi là Tống Mị Thoa, phóng viên của « Tạp chí M », lúc trước chúng tôi đã có liên hệ với ngài về thời gian phỏng vấn, là vào lúc 8 giờ tối. Tôi đã đợi ở đây rất lâu...cũng đã có thử gọi cho trợ lý của ngài, nhưng có vẻ như anh ta cũng đang rất bận rộn..."
Kim Lan Thù chợt nhớ ra, hắn quả thực đã có hẹn trước một cuộc phỏng vấn như thế này. Âu Văn cũng đã có nhắc nhở hắn nhưng bởi vì sau đó bận giải quyết hỗn loạn, nên cái chuyện "Không quan trọng" này liền bị hắn ném ra sau ót. Kim Lan Thù biết mình đã hiểu lầm người ta, trong lòng cảm thấy áy náy.
Nhưng cái con người này dù cho có cảm thấy áy náy nhiều đến cỡ nào cũng thà chết chứ không chịu nói xin lỗi, chỉ lạnh nhạt nói: "Cô đợi ở đây từ lúc 8 giờ đến giờ sao?"
Tống Mị Thoa gật đầu, cô cũng rất bất mãn, cuộc phỏng vấn này là do tiền bối giao cho cô và cô cũng được nhắc nhở thêm là Kim Lan Thù nổi tiếng rất "Khó ở". Cô đã gọi điện thoại đến Bảo Phạn Lưu xin được phỏng vấn Kim Lan Thù, thế nhưng "Lịch trình" của hắn đã kín mít cả rồi. Tống Mị Thoa vội vàng lôi kịch bản ra, không thể chậm trễ, đi cầu xin ông trên bà dưới sắp xếp thời gian sau khi tan sở một chút, cũng nhờ vào mặt mũi của tiền bối mà lôi kéo quan hệ một trận, bọn họ mới nói sẽ để cô đến khách sạn gặp Kim Lan Thù vào buổi tối, cũng không cho cô được nhiều thời gian phỏng vấn.
Nghe được lời này, cô còn xoắn xuýt một hồi: "Cái gì? Buổi tối đến khách sạn?"
Tiền bối nói: "Đừng lo lắng, Kim Lan Thù cũng sẽ không 'ăn hiếp' cô."
Tống Mị Thoa cười nhạt: "Ý của tôi không phải như vậy."
Sau khi Tống Mị Thoa đợi bên ngoài khách sạn rất lâu, cũng không còn nghĩ tới việc "ăn hiếp" hay "không ăn hiếp" nữa, chỉ hy vọng có thể gặp được Kim tổng, phỏng vấn cho xong để còn về chạy deadline. Sau khi vật lộn vất vả một hồi rốt cuộc thì cũng đợi được người, cô mừng rớt nước mắt, phấn khởi cầm danh thiếp lên tự giới thiệu. Kim Lan Thù cẩn thận kiểm tra danh thiếp của cô, cũng gọi cho Âu Văn để xác nhận một lần, thì hắn mới an tâm - hiện tại hắn không muốn gây ra bất cứ phiền toái nào nữa.
Kim Lan Thù liếc nhìn Tống Mị Thoa đang mang giày cao gót, giọng điệu dịu đi một chút: "Vậy cô vào đây ngồi đây."
Tống Mị Thoa đi vào, cô cũng không dám nhìn ngó xung quanh quá nhiều, Kim Lan Thù thấy Tống Mị Thoa run run nhích từng bước như bị liệt, có lẽ là do cô đã bị đôi giày cao gót rẻ tiền đó tra tấn hàng giờ liền, hắn nói: "Cô đi vào rồi thì cởi giày ra đi!"
Tống Mị Thoa cuống quýt nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi cởi giày ra ngay đây..." Nói xong, Tống Mị Thoa liền tháo đôi giày cao gót đó ra, trong lòng thoáng chốc cảm nhận được sự "giải thoát".
Kim Lan Thù dẫn cô đến phòng khách ngồi xuống ổn định lại và bắt đầu cuộc phỏng vấn.
Sau khi Tống Mị Thoa hỏi vài vấn đề ngoài lề khác xong, cô lập tức đi vào trọng điểm: "Gần đây ngài đã sa thải một giám đốc vì một bài viết trên SNS..."
"Lý do này đã được Bảo Phạn Lưu giải thích rất nhiều lần", Kim Lan Thù trả lời, "Vì để thể hiện rõ lập trường của công ty."
Tống Mị Thoa gật đầu, nói: "Tất nhiên, nhưng đó không phải là điều mà tôi muốn hỏi. Chỉ là tôi biết được rằng, có vẻ như sau khi ngài nhậm chức thì đã sa thải một số nhà thiết kế cấp cao. Là vì ngài cảm thấy quan niệm thẩm mỹ của ngài và của bọn họ khác nhau hay sao ạ?"
Kim Lan Thù trả lời: "Tôi không có quan niệm gì để nói. Tôi không phải là một nghệ thuật gia, mà là một nhà quản lý. Tất cả những gì tôi làm đều được nhìn nhận dưới góc độ của một người quản lý. Nếu ai hay bất cứ điều gì làm giảm đi hiệu quả quản lý, thì tôi sẽ ngay lập tức xử lý. Về điểm này, tôi luôn đối xử bình đẳng."
Tống Mị Thoa cảm nhận được áp lực vô hình trong lời nói của Kim Lan Thù, bất giác rụt rụt đầu vai, cẩn thận hỏi: "Vậy thì...Tôi có thể hiểu thành, ngài là một người có ham muốn kiểm soát công ty rất mạnh sao ạ?"
"Điều này thì tôi không phủ nhận."
Tống Mị Thoa nhớ lại những gì mà cấp trên giao phó cho cô, rằng Kim Lan Thù rất ít khi đề cập đến chuyện đời tư của hắn, nếu như cô có thể hỏi ra được một chút gì thì rất tốt. Dù sao « Tạp chí M » tuy không phải Tạp chí Bát Quái nhưng cũng là tạp chí về mặt tối của giới giải trí, nếu có thể moi được một vài bí mật độc quyền về đời sống tình cảm của Kim Lan Thù thì tốt vô cùng.
Tống Mị Thoa cảm thấy cuộc phỏng vấn đang diễn ra tốt đẹp liền lấy hết dũng khí, đem lời muốn hỏi nhất hỏi ra khỏi miệng: "Vậy thì, trong cuộc sống của mình, ngài cũng là một người có ham muốn kiểm soát mạnh hay sao ạ?"
Kim Lan Thù tự suy ngẫm, nói: "Hẳn là vậy."
Tống Mị Thoa mang ý thăm dò hỏi: "Vậy còn đời sống tình cảm của ngài..."
Kim Lan Thù lạnh lùng nói: "Tôi không có đời sống tình cảm..." Nhưng khi hắn đang nói được nửa chừng thì điện thoại rung lên, Kim Lan Thù mở điện thoại di động, nhìn thấy là tin nhắn từ Tống Phong Thời.
Tống Mị Thoa dè dặt hỏi: "Ngài nói ngài không có tình cảm...?"
Kim Lan Thù cất điện thoại di động: "Việc này không có liên quan đến cô." thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lại mở điện thoại lên nhìn một cái, rồi nói tiếp: "Cũng không còn sớm nữa. Nếu như không còn câu hỏi nào khác, thì cô có thể ra về được rồi."
Tống Mị Thoa sững sờ, cô cũng biết mình vừa rồi đã đưa ra một câu hỏi "hơi quá trớn", nhưng không ngờ lại đụng tới "vảy ngược" của hắn.
Cô lập tức đứng lên nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa nãy là do tôi thất lễ. Nhưng mà...một cô gái như tôi nửa đêm phải chờ tới mấy tiếng đồng hồ, bây giờ mới chỉ nói chuyện được có mười mấy phút, thực sự là..."
Kim Lan Thù vô cùng lãnh đạm đáp trả: "Cô cảm thấy tôi đang lãng phí thời gian của cô có đúng không? Vậy nên cô mới tỏ ra bất mãn như vậy?"
Tống Mị Thoa vội vàng lắc đầu: "Không, không phải! Tôi không hề có ý này!"
"Cô biết thì tốt rồi", Kim Lan Thù đáp: "Thời gian của tôi đáng giá hơn của cô nhiều."
Nói xong Kim Lan Thù đứng dậy chỉ về phía cửa: "Mời cô về cho."
Tống Mị Thoa cảm thấy mình bị bắt ép trắng trợn nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi gật đầu từ biệt.
Cô mang giày cao gót vào, tập tễnh bước ra ngoài, nửa đêm mưa gió khổ sở không đón được xe, đành bất đắc dĩ phải gọi cho Tống Phong Thời: "Đại Phong ca, muộn như vậy rồi, em không có ý muốn làm phiền...Anh...Cho em hỏi, anh có xe không ạ?"
Tống Phong Thời lái xe đi đón cô.
Lúc Tống Phong Thời nhìn thấy cái khách sạn này, có chút thẫn thờ, thấy Tống Mị Thoa lên xe rồi thì hỏi cô: "Đã trễ như vậy rồi, tại sao em lại ở chỗ này thế?"
Tống Mị Thoa vẻ mặt uể oải nói: "Còn không phải là bởi vì Kim Lan Thù à!"
Tống Phong Thời giật mình nói: "Bởi vì hắn...Em?" Cũng đã hơn nửa đêm...Tống Phong Thời lập tức liên tưởng đến rất nhiều chuyện...
- -----------------------------------------------------------