Âu Văn ngồi trong phòng làm việc lạch cạch đánh chữ như mọi khi, cần mẫn vất vả như những chú bò già.
“Âu Văn.”
Âu Văn nghe thấy có người gọi mình, giọng nói còn rất xa lạ. Hắn lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng bên bàn làm việc, rũ mắt nhìn xuống.
Âu Văn nhận ra người này, liền vội vàng đứng lên: “Giám đốc Chu đại giá quang lâm! Tại sao không có ai nói với tôi một tiếng vậy? Tôi nên đi đón ngài mới đúng!”
“Không cần khách khí.” Chu Dực Dực khẽ mỉm cười: “Cậu rất bận nhỉ?”
“Đều là mấy việc phụ mà thôi.” Âu Văn nói: “Ngài đến tìm giám đốc Kim sao? Giám đốc Kim không có ở đây.”
“Tôi biết hắn không ở đây.” Chu Dực Dực tỏ vẻ dịu dàng, có phong thái, lại lại có chút uy thế: “Tôi tới tìm cậu.”
Sống lưng của Âu Văn liền dựng thẳng lên __ Bởi vì căng thẳng.
Tên ‘nhảy dù’ mới tới này tìm mình làm gì?
Tôi chỉ là tôm tép nhỏ bé thôi nhé!
Âu Văn chưa bao giờ kỳ vọng những vị đại phật này có thể soi sáng chính mình, chỉ mong lúc sấm đánh không bổ trúng hắn, hắn sẽ niệm a di đà phật liền!
“Khụ khụ.” Âu Văn cố nặn ra một nụ cười: “Không biết giám đốc Chu tìm tôi là có gì dặn dò?”
Chu Dực Dực vẫn đứng nghiêng ngả, cảm thấy có chút đứng không vững, nhưng dáng vẻ thì lại đứng đắn, giọng điệu cũng lười biếng: “Đừng sợ, tôi chẳng làm gì cậu đâu.”
“Đương nhiên, đương nhiên. Tôi chỉ là một con cá nhỏ, nào có mặt mũi như thế?”
“Không biết gần đây Kim Lan Thù đang làm gì, chuyện của Bảo Phạn Lưu hắn cũng không quan tâm. Cậu có biết hắn đang nghĩ gì không?”
Thực chất Âu Văn cũng nhìn ra, lúc vừa mới tiếp nhận Bảo Phạn Lưu, Kim Lan Thù thực sự có thể được coi là người thức khuya dậy sớm, cái gì cũng hỏi, mọi phương án, kế hoạch đều xử lý rất tốt, cho nên hai quý này mới có thành tích vượt trội như vậy.
Nhưng sau khi trở về từ quận Ngô, anh không những lạnh lùng với Tống Phong Thời mà ngay cả Bảo Phạn Lưu cũng không chú ý. Rất nhiều văn kiện, hợp đồng đều không phê, chỉ cần không có sơ suất, anh đều sẽ ký toàn bộ. Mà Kim Lan Thù cũng không thích ngồi mãi trong văn phòng nữa, thỉnh thoảng liền ra ngoài, thường không có mặt tại văn phòng, vì vậy rất khó để tìm thấy anh ấy.
Bất cứ ai có đầu óc một chút đều biết rằng, có lẽ Kim Lan Thù không muốn làm việc cho Quỳ Long nữa, và có thể anh đang có những kế hoạch khác.
Điều này cũng đúng thôi, lúc trước anh đã xử lý tốt Lữ thị, liền có một tên thái tử nhảy dù đến nắm quyền, giờ anh khiến Bảo Phạn Lưu có khởi sắc, lại có một Chu Dực Dực đến gây sức ép. Với tính cách của Kim Lan Thù, làm sao có khả năng nuốt giận vào bụng, coi như không có gì xảy ra?
Nhưng mà, chuyện như vậy cũng không tới lượt Âu Văn nói bừa.
Âu Văn liền cẩn thận nói: “Chuyện này… Tôi thật sự không biết. Vì anh ấy là giám đốc mà, cũng là người quyết đoán, có chuyện gì cũng không cần phải thương lượng với tôi. Tôi chỉ làm chút việc cần làm thôi, cũng không rõ về kế hoạch của giám đốc Kim.”
“Cậu biết thì nói với tôi.” Chu Dực Dực khẽ mỉm cười: “Không biết, càng cần phải nói với tôi.”
Âu Văn lại tỏ vẻ bối rối: “Không biết thì nói thế nào chứ?”
“Cậu biết thì tốt, nếu không biết thì không phải nên cảnh giác hơn hay sao?” Giọng của Chu Dực Dực vẫn có vẻ rất hòa thuận: “Hắn giấu cậu, có nghĩa là hắn không có ý định đưa cậu đi. Vậy nghĩa là cậu vẫn sẽ ở lại nơi này, đến khi đó nếu hắn đi rồi để cậu lại một mình, chẳng phải sẽ rất khó nhìn ư? Lẽ nào cậu không nghĩ tới việc sau này sẽ ra sao à?”
Trái tim Âu Văn cũng đang đập như trống.
Kim Lan Thù đánh mất Bảo Phạn Lưu, dĩ nhiên vẫn sẽ có lối thoát. Kim Lan Thù thực sự đã đắc tội với toàn bộ nhóm thần phật ở Quỳ Long, Âu Văn lại mang dấu ấn ‘cận thần của Kim Lan Thù’ mà ở lại Bảo Phạn Lưu. Nếu hắn không sớm tìm lối thoát cho mình, chờ sau này Kim Lan Thù đi rồi, thực sự ngay cả c*t cũng không có mà ăn.
Chu Dực Dực vươn tay vỗ vỗ vai Âu Văn: “Cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi, có tin tức gì thì nói với tôi một tiếng. Bảo đảm sau này cậu sẽ có thịt để ăn.” Nói xong, Chu Dực Dực liền để lại một tấm danh thiếp có ghi thông tin liên lạc của mình.
Cũng không phải chỉ mình Chu Dực Dực có hứng thú với hành tung của Kim Lan Thù.
Tống Phong Thời cũng rất quan tâm.
Cái bao cao su đã qua sử dụng kia đã khóa chặt trái tim cậu, lật đổ ngũ vị.
Trong lòng cậu có đủ thứ ngọt, chua, đắng, cay, mặn.
Cậu cho rằng nếu mình cứ mãi ‘như gần như xa’ với Kim Lan Thù thì sẽ rất an toàn, cậu sẽ không có gánh nặng, chỉ có hạnh phúc.
Tuy nhiên, cậu đã nhầm.
Cậu phát hiện ra rằng cái gọi là ‘khoảng cách an toàn’ đều là dối trá. Vì cậu đã thích Kim Lan Thù nhiều tới vậy, làm sao cậu có thể bảo trì an toàn, chỉ lo cho chính mình?
Căn bản cậu cũng không nỡ chắp tay nhường Kim Lan Thù cho người ta.
Tuy Kim Lan Thù có đủ loại nhược điểm, nhưng cũng có đủ loại ưu điểm khiến người ta mê mệt.
Cũng chỉ khi nhìn thấy cái bao cao su kia, cậu mới thực sự bị gai đâm xuyên lục phủ ngũ tạng, thực sự đau đớn, cũng nhờ đau đớn mà tỉnh táo.
Dù sắp chết, thì cũng nên chết một cách rõ ràng!
Gần đây Kim Lan Thù thường không đi làm, chắc chắn là có vấn đề.
Nếu như lặng lẽ theo dõi, mai phục gần khách sạn, có thể sẽ phát hiện chăng?
Nhưng như vậy thì quá bất lịch sự.
Một người tri trức lại hiểu lễ nghĩa như Tống Phong Thời mình đây, sao có thể làm chuyện như vậy?
Tuyệt đối không thể.
Vào một buổi sáng thứ bảy tươi sáng, Tống Phong Thời đã lái xe theo dõi Kim Lan Thù suốt nửa giờ.
“Cậu ấy đi đâu vậy?” Tống Phong Thời bối rối: “Đây là đường ra khỏi thành phố sao?”
Xe của Kim Lan Thù lái đến một vùng ngoại ô xinh đẹp, và dừng lại bên ngoài một quán trà bằng gỗ cổ kính. Sau khi anh xuống xe, liền có người phục vụ đến giúp anh đậu xe. Còn anh thì đi thẳng vào quán trà.
Tống Phong Thời đợi hồi lâu mới xuống xe, nhân viên phục vụ chào đón, cười nói: “Quý khách là hội viên của quán chúng tôi ạ?”
Lúc này thật xấu hổ.
Tống Phong Thời ho khan hai tiếng: “Ừm… Nơi này, chỉ hội viên mới được vào ư?”
Người phục vụ cười ngạo nghễ: “Đúng vậy.”
Má ơi, người có tiền chết tiệt. Đi uống cốc trà còn phải làm thẻ hội viên!
Tống Phong Thời đang lúng túng đứng đó, chợt nghe thấy tiếng ai đó sau lưng: “Đây là bạn của tôi.”
Nụ cười kiêu căng của nhân viên phục vụ lập tức biến mất, trở nên rất cung kính: “Hóa ra là bạn của Lưu tiên sinh.”
Lưu Dịch Tư từ phía sau đi tới, vẫn là bộ dáng hòa nhã thường ngày: “Cậu cũng tới đây uống trà?”
Tống Phong Thời vẫn sững sờ tại chỗ: “Lại, lại trùng hợp như vậy?”
Nhân viên phục vụ yên lặng đi ra, giúp Tống Phong Thời và Lưu Dịch Tư đậu xe.
Lưu Dịch Tư cũng cười, nói: “Đừng nói vậy, lúc trước Kim Lan Thù còn chế nhạo tôi rằng vì sao luôn có thể tình cờ gặp được cậu, tôi nghĩ có thể là duyên phận.”
Tống Phong Thời cực kỳ không muốn tiếp nhận chủ đề này, vì vậy cậu nói: “Có lẽ là hôm nay phòng trà có sự kiện đặc biệt gì đó, thu hút mọi người.”
“Đúng thế, cậu cũng đến để xem triển lãm những bộ ấm trà quý hiếm đúng không?” Lưu Dịch Tư nói.
Tống Phong Thời nuốt nước miếng nói: “Ừm, đúng vậy, tôi tới để xem bộ ấm trà.”
Lưu Dịch Tư mỉm cười: “Vậy thì đi thôi.”
Lưu Dịch Tư sải bước về phía trước, nhưng Tống Phong Thời vẫn đứng yên tại chỗ.
Lưu Dịch Tư cảm thấy bất ngờ, quay người hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Tống Phong Thời do dự nửa giây, liền nói: “Nếu là nơi dành cho hội viên, vậy thì có lẽ người ‘không phải hội viên’ như tôi đi vào thực không phù hợp.”
“Cậu là bạn của tôi,” Lưu Dịch Tư bình tĩnh nói: “Tất nhiên cậu có thể vào.”
Tống Phong Thời cười khổ.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định mở lời: “Dù vậy, nếu Kim Lan Thù nhìn thấy tôi đi cùng với anh thì sẽ lại tức giận.”
Mặt Lưu Dịch Tư có hơi biến sắc.
Tống Phong Thời cũng không tiện nói cái gì nữa, cậu đang muốn nhấc chân rời đi, Lưu Dịch Tư lại gọi: “Nhưng mà, như vậy quá không công bằng!”
“Không công bằng?” Tống Phong Thời hơi giật mình, sau đó cười khổ: “Đừng nói như vậy.”
Lưu Dịch Tư cũng gượng cười: “Cậu không hiểu ý của tôi. Những gì tôi nói không phải là bất công với tôi mà là bất công với cậu. Nếu Kim Lan Thù thực sự muốn ở bên cậu, tại sao hắn lại ở bên trong uống trà hưởng thụ, cậu thì lại phải buồn bã đứng ngoài? Tôi nói về mình làm cái gì chứ? Tôi đang thấy bất công thay cho cậu.”
Tống Phong Thời lại lắc đầu, xua tay: “Anh đừng nói như vậy.”
Lưu Dịch Tư nhìn Tống Phong Thời hồi lâu: “Nếu cậu muốn tránh né như vậy, thế thì tôi và cậu sẽ chia nhau đi vào. Cậu cứ làm bộ như không đi cùng với tôi, vậy có được không?”
Tống Phong Thời đột nhiên cảm thấy xấu hổ: “Đây không phải là…”
“Đi thôi.” Nói xong, Lưu Dịch Tư liền kéo Tống Phong Thời vào quán trà. Bên trong được trang trí theo phong cách cổ điển, tao nhã, yên tĩnh, tiếng chim cũng không có, gần như đến mức kim rơi cũng nghe thấy.
Sau khi hai người tiến vào quán trà, quả nhiên Lưu Dịch Tư liền làm như đã nói, quay đầu bỏ đi. Tống Phong Thời nhìn theo bóng lưng Lưu Dịch Tư, nhất thời vừa bất đắc dĩ vừa mắc cỡ, đành quay lưng đi vào sân sau rợp bóng tre xanh. Hành lang ở sân sau rất ngoằn ngoèo, cậu đang đi xung quanh thì chợt nghe thấy tiếng nói. Cậu bèn trốn trong bóng râm và nhìn ra, trông thấy Kim Lan Thù.
Cậu không chỉ nhìn thấy Kim Lan Thù, mà còn nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đang thì thầm với anh, không biết đang nói cái gì.
Trong lòng cậu cảm thấy khá chua xót, vừa thấy hai người có vẻ định đi tới phía này, cậu liền chột dạ như thể ăn trộm, lập tức chạy lên cầu thang bên cạnh lên lầu hai. Tầng hai được bố trí như một trận bát quái làm người ta hoa mắt, cậu quay đi quay lại mấy vòng cũng không biết mình đang ở đâu. Trong trận bát quái này, chính là nơi triển lãm, trưng bày những bộ ấm trà quý giá, cũng có không ít người ăn mặc chỉnh tề đang nhìn ngắm.
Trong tủ trưng bày không có kính chống trộm, có thể tùy ý chạm vào các vật trưng bày.
Có lẽ là vì người có thể đi vào đều là ‘hội viên’.
Tống Phong Thời tự biết bản thân không phải là ‘Hội viên’, liền không dám chạm bừa hay bối rối nhìn loạn. Cậu bước lên vài bước, đột nhiên ngước mắt lên thì nhìn thấy người đàn ông vừa nói chuyện với Kim Lan Thù đứng ngay trước mặt mình, nhưng Kim Lan Thù không có ở đó. Chỉ có người đàn ông đẹp trai này, đang cầm một tách trà tráng men đen lên nhìn.
Tống Phong Thời hít sâu hai cái, sau đó tiến lên nói chuyện, cười cười: “Món đồ Thiên mục này thật tốt…”
Người đàn ông kia quay mặt lại, lạnh lùng nói: “Đây là đồ Kiến Trang.”
Sắc mặt Tống Phong Thời cứng đờ, nhưng vẫn cười nói: “Anh thực sự tinh tường nha… Không biết làm sao để phân biệt chúng vậy?”
“Biết chữ là đủ rồi.” Người đàn ông chỉ vào tủ trưng bày trên tường, trên tủ trưng bày có ghi hai chữ “Kiến Trang”.
Vẻ mặt của Tống Phong Thời gần như sắp không nhịn nổi, nhưng là một người tư vấn mua sắm lão làng, nên cậu vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Ra vậy. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi thực sự không hiểu gì cả. Thực ra…”
Người đàn ông kia không thèm nhìn cậu nữa, anh ta đặt món đồ Kiến Trang xuống, định quay người rời đi.
Tống Phong Thời vô cùng xấu hổ, cậu nói: “Xin lỗi, anh có thể làm ơn…”
Người đàn ông nói: “Không thể.” Nói xong, anh ta còn bước đi nhanh hơn.
Tống Phong Thời nhìn theo bóng lưng người đó, lặng lẽ buồn rầu: Người đàn ông này có vẻ thực hấp dẫn, đúng là một đôi trời sinh với Kim Lan Thù…
Tống Phong Thời lại suy nghĩ một chút: Người này nhìn rất quen… Có phải mình đã thấy anh ta ở đâu rồi không?
Đăm chiêu một lúc lâu, Tống Phong Thời mới chợt nhớ ra: A! Người này! Đó là chủ tịch tập đoàn thời trang HF – Phó Thừa!
Tống Phong Thời lại nghĩ tới, lúc trước Kim Lan Thù đã nói ‘đối tượng lý tưởng’ chính là ‘giống tôi’, không phải Phó Thừa rất giống Kim Lan Thù sao? Một nhân vật lớn trong giới thời trang, cao ráo, giàu có, đẹp trai, năng lực mạnh mẽ, lại làm chủ tịch khi còn rất trẻ – điều định mệnh chính nhất là, trí tuệ và cảm xúc của người đàn ông đẹp trai này còn có thể so sánh với Kim Lan Thù!
Duyên phận đó!
Phó Thừa, chính là đối tượng lý tưởng của Kim Lan Thù!
Mà trên thực tế, Phó Thừa và Kim Lan Thù gặp nhau, ngoại trừ phương diện làm ăn thì những thứ khác đều không thể nói được quá hai câu.
Giống như vừa rồi.
“Hợp đồng đã đến chưa?”
“Đến.”
“Tối mai anh có rảnh không?”
“Không. Tăng ca. Trưa ngày mốt?”
“Có thể.”
“Được.”
Hai người đều nhìn đối phương, cố nặn ra một thứ gì đó để khung cảnh trở nên ấm áp hơn.
Phó Thừa ho khan hai tiếng, chỉ có thể nói: “Vất vả rồi.”
“Ha,” Kim Lan Thù thở dài và nói thêm: “Người không có chỗ nương tựa, phải một mình dốc sức như tôi chính là như vậy. Tôi thực sự ghen tị với người có gia đình chống đỡ phía sau như cậu.”
Phó Thừa nghe vậy liền cau mày: “A? Cậu không có gia đình? Cho nên cậu là trẻ mồ côi ư? Vậy đúng là đáng thương!”
“Tôi…” Trong cuộc đời của Kim Lan Thù, rất ít khi anh bị nghẹn thế này, mất một lúc mới nói: “Ý của tôi là, tôi không xuất thân từ gia đình giàu có, và ở nhà cũng chẳng có ai giúp đỡ.”
Phó Thừa lập tức nhận ra rằng mình đã phạm sai lầm. Vì vậy, hắn liền nghĩ cách đổi chủ đề, trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Vậy thì… cậu ăn cơm chưa?”
Thật sự, mỗi lần Kim Lan Thù trò chuyện với Phó Thừa, đều sẽ đâm vào ngõ cụt.