Cuộc phẫu thuật cũng không có gì rắc rối, chỉ mất hai tiếng đồng đã có kết quả thành công. Dạ Tư Thần cởi bỏ áo blouse ra mệt mỏi để lên bàn làm việc, giữa tâm lý và và lấy lại cảm xúc thật sự có một ranh giới hoàn toàn cách biệt và tách xa nhau, bởi lẽ người ta mới nói, con người dù có nhỏ bé đến thế nào đi nữa nhưng cảm xúc đã lên đến đỉnh điểm và cao trào thì khó có thể trở thành một con người hoàn lương.
Đối với anh, Cố Diệp Hy chính là một người như thế. Trong những năm anh đi thực tập, thậm chí là làm cho bệnh viện nước ngoài đã gặp rất nhiều bệnh nhân có tâm lý cực kỳ tệ, nhưng anh chưa bao giờ chứng kiến một hoàn cảnh đi đến bờ vực tuyệt vọng như cô, anh không biết quá khứ của cô gái này đã trải qua những gì nhưng anh biết, nếu đau đớn lâu ngày thì cũng sẽ bị chai sạn, sẽ không còn xúc cảm mà tha thứ cho người đã khiến mình đau khổ.
Dạ Tư Thần niềm nở nở một nụ cười, sau đó mở cửa phòng báo cho Cố Đình Doanh. Khi anh ấy biết được tin, anh không nghĩ con người này lại rất khác với những lúc anh từng gặp. Có phải cùng một người không đấy?
“Mình đã xong nhiệm vụ. Bây giờ cậu có thể chăm sóc cho cô ấy như bình thường, đừng nhắc về chuyện cũ, muốn hồi phục nhanh thì cậu nên tập cách tươi cười.”
Cố Đình Doanh vui mừng khôn xiết, bỏ qua những lời nói của người đối diện mà chạy đến giường của Cố Diệp Hy đang nằm.
“Này, cậu thử cười một cái xem sao?”
“Hì. Được chưa?”
Cố Đình Doanh nhe răng, gượng cười một cái khiến Dạ Tư Thần đem chuyện này ra làm trò cười, vừa hay anh cũng kịp lúc lấy điện thoại chụp được khoảnh khắc ấy.
“Cậu cười trông xấu quá đi mất.”
“Được rồi. Cậu mau đi ra ngoài đi.”
Dạ Tư Thần rời khỏi phòng chưa được một khắc, Cố Đình Doanh đã túc trực bên cạnh cô, chờ đến khi cô tỉnh lại.
“Hy Hy.”
Cố Đình Doanh nâng nhẹ tay cô lên đem đặt ở môi mình, cử chỉ dịu dàng này của anh, e là từ trước tới nay chưa từng có người nào nhìn thấy. Cả đời này, người con gái duy nhất mà anh luôn chờ đợi chính là Cố Diệp Hy. Cuối cùng anh cũng đợi được rồi, nhưng tại sao anh lại để cho kẻ khác làm tổn thương cô như vậy chứ? Trước đây, cô đã từng mạnh mẽ biết bao nhiêu. Là anh sai rồi, anh hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cho em.
Trong đầu của Cố Đình Doanh bắt đầu hồi tưởng lại bãi cỏ màu xanh của sân bóng năm đó. Lúc đó anh được thêm vào đội tuyển bóng đá, cô lại theo sau cổ vũ cho anh. Nhưng không may anh bị trượt ngã dẫn đến hành sốt cả tuần không thể thi đấu, cũng là cô một mình ở bên cạnh anh. Một cô gái từng mạnh mẽ như vậy, làm sao bây giờ lại để cho người khác khi dễ đến mức này?
Cố Đình Doanh siết chặt tay Cố Diệp Hy, khóe mắt anh rỉ ra một dòng lệ trong suốt. Anh đem mặt mình vùi vào bàn tay nhỏ bé của cô, thanh âm kiên định nói:
“Hy Hy, sau này đổi lại sẽ là anh bảo vệ em. Cho nên em phải mau tỉnh lại, để chứng kiến những kẻ từng hành hạ em sẽ sống khổ sở như thế nào.”
Đúng vậy. Bây giờ anh không còn vô dụng cùng yếu đuối như trước kia nữa. Mặc dù chỉ là con nuôi, nhưng hiện tại anh chính là người điều hành của tập đoàn Cố thị, cho nên anh có tự tin mình sẽ bảo vệ được thật tốt cho cô, nhất định sẽ không để cho con sâu mọt nào dám lăm le tới gần làm hại cô nữa cả.
Chờ đợi cô tỉnh lại trong lòng anh không khỏi lo âu, hơn hai tiếng đồng hồ tiến hành phẫu thuật, Cố Đình Doanh chưa phút nào dám rời mắt khỏi Cố Diệp Hy. Đúng như Dạ Tư Thần nói, cô rất nhanh sẽ tỉnh lại mặc dù vết thương tổn thương bên trong rất sâu, trực tiếp ảnh hưởng tâm lý đặc biệt là ở phụ nữ, nhưng may mắn việc xử lý công đoạn này không phải là điều gì khó khăn cho lắm.
Lần nữa khi Diệp Thư Hoa mở mắt, trước mắt cô là trần nhà màu trắng xa lạ, không gian này thoáng nhìn thì đã biết mình đang nằm ở đâu nhưng không hiểu tại sao trong đầu cô lại vô cùng trống rỗng, ngay cả muốn nhớ vài phút trước bản thân đã làm gì cũng không thể nào nhớ được. Như vậy là sao, cô chỉ có thể nhớ mình tên Cố Diệp Hy?
Cô vừa muốn cử động, đầu liền cảm thấy nhói đau, khiến cho chân mày cô phải chau lại đến mức gần như chúng sắp chạm đến được nhau.
“Hy Hy, em đừng cử động mạnh như vậy. Vừa mới phẫu thuật không nên làm khó bản thân.”
Cố Đình Doanh có chút hoảng loạn trước điệu bộ gấp gáp của cô. Đứa em gái này của anh từ trước tới nay lúc nào cũng gấp gáp như vậy. Ngay cả là mất trí rồi.
Cố Diệp Hy nghe thấy một âm thanh xa lạ xuyên qua màng nhĩ mình, cô chậm chạp quay đầu, nhìn người trước mặt thắc mắc hỏi một câu:
“Anh là ai? Chúng ta quen nhau sao? Lại còn gọi tên tôi với điệu bộ thân thiết đó nữa?”
Như một tảng đá đè nặng lên lưng, Cố Đình Doanh hơi choáng một tí, anh gấp gáp gọi cho Dạ Tư Thần đến một lần nữa, anh không tin chỉ với một cuộc phẫu thuật thì trí nhớ liền lập tức bị xoá bỏ, còn quên đi cả người anh trai quen biết đã hơn hai mươi mấy năm, sau đó còn cực độ căng thẳng nắm lấy bàn tay cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình:
“Hy Hy, em… em thật sự không nhớ anh là ai sao?”
“Không nhớ.”
Cố Diệp Hy ngay lập tức lắc đầu. Trong lòng cô bây giờ đang chứa đầy nghi vấn. Đây chẳng phải là bệnh viện sao? Làm sao cô lại ở đây? Còn có người đàn ông trước mặt này là ai, hay chính bản thân mình là ai cô cũng đều không biết chắc.
Cố Đình Doanh nhìn thấy một màn bất ngờ trước mắt, anh suýt chút nữa thì không đứng vững được, bước chân có hơi lảo đảo cho gọi người vào. Bỗng đứng trong đầu anh lại hiện lên câu nói của Dạ Tư Thần vào lúc chiều.
“Cô ấy sẽ không nhớ cậu đâu.”
Trái tim chợt nhói một chút, chính lúc này anh còn không thể làm chủ được cảm xúc của mình, cú sốc này chắc chắn anh sẽ rất lâu để dễ bề tiếp xúc được nó.
“Tư Thần, em ấy rốt cuộc bị làm sao? Tại sao tới bản thân mình là ai mà cũng không nhớ được?”
Cố Đình Doanh cực độ hoảng loạn, trước đây đã phải rời xa cô một lần, lần này vạn nhất anh không thể buông tay để cô rời xa mình được nữa.
Chỉ là…
“Cái này… Thật sự cậu và cô ấy nên bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”
Trong lúc căng thẳng, ở phía bên kia giường lại phát lên một nụ cười. Cố Diệp Hy vốn đang mệt mỏi, nhưng giây phút nghe thấy tên của người kia liền lập tức trở nên tỉnh táo, lao đến trước mặt người kia tươi cười. Gương mặt cô lập tức mất đi sự mệt mỏi, thay vào đó chỉ còn lại nét phấn khởi vui tươi.
“Anh… Anh tên Cố Đình Doanh sao? Tôi, tôi có nghe ở đâu đó rồi… Cố Diệp Hy, anh thật sự rất yêu em? Là anh đã nói câu này với tôi đúng không? Anh là chồng tôi có phải không?”
Giọng nói ngây thơ của cô liền chạm đến nơi sâu nhất của anh, Cố Đình Doanh đưa tay xoa xoa mái tóc của em gái mình, không muốn cô phải thất vọng nên anh chỉ ngậm ngùi nhắm mắt mà gật đầu.
Cố Diệp Hy hoàn toàn buông lỏng phòng ngự với Cố Đình Doanh, tựa như, đây mới chính là tình yêu đích thực của cô, thậm chí có lẽ cô cũng đã quên mất đi người kia rồi.
“Đình Doanh, cậu?”
Dạ Tư Thần bỗng chốc đã quá quen với hoàn cảnh này khi bắt đầu nhìn thấy anh trở về đây. Nhưng anh không hiểu vì sao trưa nay Cố Đình Doanh còn một mực từ chối nhận cô gái này là người yêu, chỉ nói họ có quan hệ anh em, còn bây giờ lại là… vợ chồng được cơ chứ?
“Không giấu gì cậu, em gái là vợ của mình… lần trước gặp kẻ xấu hành hung giữa đường nên mới xảy ra cớ sự như này, rất cảm ơn vì cậu đã cứu em ấy.”
“Cậu… Cậu bị ấm đầu rồi đấy à?”
Chưa kịp trả lời thì Cố Diệp Hy liền tái lại cơn đau đầu, xung quanh cô bỗng trở nên tối đen, mặt cũng tái sầm đi. Cố Đình Doanh sợ đây là tác dụng phụ sau khi dùng thuốc gây mê quá nhiều, không tranh cãi với Dạ Tư Thần nữa mà kêu cậu ấy kiểm tra nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!