Kết thúc mọi chuyện ở nhà, Trần Hạo Hiên quay trở lại công ty, anh bước vào phòng làm việc, tựa đầu vào ghế thở một hơi dài, có lẽ hành động của anh đối xử với Cố Diệp Hy được coi là độc ác nhưng nếu nhìn theo góc độ của anh ở hai năm trước, cô cũng không phải là một kẻ tốt đẹp hơn là bao nhiêu.
Bất giác nhớ lại chuyện cũ, anh ngồi dậy mở ngăn kéo ở dưới bàn, lấy ra một tấm ảnh đã bị ngả vàng.
Là bức ảnh của một cô gái rất xinh đẹp. Mái tóc dài buông xõa, cô ấy ngồi trên một chiếc ghế gỗ, dựa vào lưng anh, chăm chú đọc sách.
Bao nhiêu kỷ niệm của năm đó hiện về, Trần Hạo Hiên đưa tay vuốt ve tấm ảnh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Bắc Bắc, là cô ta khiến em không thể mang thai, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu. Em đau một, nhưng anh sẽ cho cô ta biết thế nào là đau gấp mười, gấp vạn lần.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa kịp lúc Trần Hạo Hiên cũng nhanh tay nhấc máy. Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, anh cũng không chần chừ, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, giọng nói chán ghét khẽ nhẹ kêu lên một tiếng: “Mẹ?”
“Hạo Hiên…” Trần phu nhân cầm điện thoại trên tay, bàn tay lại không ngừng run rẩy vì lo sợ mà nói năng không rõ ràng khi nhìn vào phòng phẫu thuật.
“Hạo Hiên à... Cố Diệp Hy... nó... nó đang ở bệnh viện, tình hình rất nguy cấp.”
Trần phu nhân vốn dĩ không yêu thích gì cô, thường ngày lại còn hay mắng nhiếc, chửi rủa vì bà liên tục hối thúc mà cô vẫn không thể mang thai được. Nhưng ngày hôm nay khi bà đến thăm con trai thì đã nghe thấy cuộc cãi vã ở tầng trên, nhìn thái độ của Trần Hạo Hiên khi rời khỏi nhà cũng lấy làm lạ, không ngờ khi bà lên phòng kiểm chứng thì lại phát hiện Cố Diệp Hy đã nằm thoi thóp ở dưới sàn. Ban đầu còn sợ hãi khi gặp cảnh tượng này, nhưng bà không thể thấy mà không cứu.
“Tình hình nguy cấp? Đã chết chưa? Nếu chưa chết, vậy mẹ bảo bác sĩ khiến cô ta chết đi. Mẹ à, từ khi nào mẹ lại thích xen vào chuyện bao đồng như thế?”
Hai mắt Trần Hạo Hiên dần tối đi, bờ môi mỏng cong lên nụ cười khinh bỉ. Cô ta chết rồi, cuộc đời anh sẽ không còn tồn tại ba chữ ‘Cố Diệp Hy’. Anh lấy Cố Diệp Hy căn bản chỉ muốn khiến cô ta nếm mùi vị đau đớn, chỉ muốn trả thù cho chính người mình yêu nhất mà thôi.
“Hạo Hiên, con nói gì thế, dù sao trên danh nghĩa nó cũng là vợ con… Nếu Cố Diệp Hy biết được vì sao năm đó cha nó mất một cách đột ngột, con nghĩ xem nó sẽ tha thứ cho Trần gia hay không, hay là...” Không biết Trần phu nhân nhớ được những gì, bèn không dám nói hết câu.
“Mẹ, con nói rồi, vợ của con ngoài Bắc Bắc sẽ chẳng còn ai khác.”
Trần Hạo Hiên không nghe tiếp những lời khuyên ngăn của mẹ mình, sau khi nói xong thì anh cũng tắt máy.
Bà biết con trai bà bản tính vốn lương thiện, sống tình cảm với người mình yêu, nhưng chỉ vì sự cố năm đó mà Trần Hạo Hiên đã đánh đi mất hết tất cả niềm tin yêu thương của mình, chỉ sợ đến bây giờ muốn quay đầu lại cũng vô cùng khó khăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!